Chương 40: (Vô Đề)

Giang Cảnh Xuyên trở lại Giang thị một lần nữa, tâm trạng anh không cách nào bình tĩnh lại.

Đối với những chuyện giữa Thẩm Bồi Nhiên và Tô Yên, thật ra anh không quá muốn suy nghĩ, đặc biệt là sau khi ở chung mà nảy sinh tình cảm với Tô Yên nhưng không có nghĩa là anh không nhìn ra vấn đề giữa hai người bọn họ.

Anh là một thương nhân, mấy hôm nay đối mặt với những hành vi của Tô Yên, anh cũng từng nghĩ tới cô thay đổi là xuất phát từ nguyên nhân gì, đây là một vấn đề không thể không suy nghĩ sâu xa.

Đôi khi, người ngoài cuộc có khả năng nhìn những vấn đề tồn tại một cách rõ ràng hơn. Trong cuộc nói chuyện với Thẩm Bồi Nhiên anh phát hiện, Thẩm Bồi Nhiên không phải là không yêu Tô Yên như anh nghĩ, chỉ là hắn vẫn còn quá trẻ, không ai có thể ngay từ đầu đã hiểu được thế nào là yêu một người, hiển nhiên Thẩm Bồi Nhiên vẫn còn đang ở giai đoạn này.

Ở giai đoạn này, bởi vì càng yêu, mới càng dễ dàng buông tay.

Chính bản thân Thẩm Bồi Nhiên cũng rõ ràng, nếu hắn còn cố chấp như vậy thì đối với Tô Yên sẽ là một sự tổn thương. Chẳng qua Giang Cảnh Xuyên cảm thấy mình vẫn nên cảm ơn Thẩm Bồi Nhiên không hiểu chuyện cùng tuổi trẻ bồng bột. Nếu Thẩm Bồi Nhiên là một người yêu dịu dàng chu đáo anh mới nên lo lắng.

Ở trong lòng Giang Cảnh Xuyên, thật ra trong một số phương diện anh đã đối xử với Tô Yên như một đứa trẻ. Trẻ con sai lầm có thể được tha thứ, huống chi đoạn tình cảm này của Tô Yên và Thẩm Bồi Nhiên còn không được coi là sai lầm. Dù sao cuộc hôn nhân này vốn là bị cưỡng ép, trước khi kết hôn, tình cảm giữa cô và Thẩm Bồi Nhiên cũng đã rất sâu đậm.

Giang Cảnh Xuyên cũng muốn đòi hỏi vợ mình chung thủy, nhưng sự chung thủy này phải dựa trên tiền đề là cả hai bên đã đạt được sự đồng thuận và có tình cảm với nhau.

Cũng giống như trước kia anh không yêu cầu Tô Yên yêu anh, toàn tâm toàn ý với anh. Nhưng hiện tại bắt đầu yêu cầu, bởi vì chính anh cũng sẽ làm được.

Từ biểu hiện cuối cùng của Thẩm Bồi Nhiên, Giang Cảnh Xuyên tin tưởng hắn có lẽ sẽ không cố chấp nữa. Nghĩ đến đây Giang Cảnh Xuyên cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu, dù sao lâu lâu vợ mình lại nhắc đến người đàn ông khác thật sự là quá bức bối.

Anh sẽ không phủ nhận sự tồn tại của Thẩm Bồi Nhiên, cũng sẽ không phủ nhận tình cảm trước đây của hắn với Tô Yên. Chỉ là từ nay về sau, ở lãnh địa tình yêu trong thế giới của cô, chỉ có anh mới có thể đặt chân.

Đúng lúc này, di động của Giang Cảnh Xuyên rung lên một chút, nhắc nhở có tin nhắn WeChat, anh click mở thì thấy là Tô Yên nhắn tới.

[ Hôm nay thời tiết thật đẹp 🌝]

Anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu nghiêm túc nhắn lại.

Dưới nỗ lực của Tô Yên, hiện giờ cô đã học được cách trò chuyện đơn giản với mọi người trên WeChat. Trong khoảng thời gian này cô bận bịu đến bù lu lên, ngày nào cũng có phim truyền hình muốn theo dõi, còn muốn chơi điện thoại. Có khả năng sau này cô sẽ biến thành một cô gái nghiện internet mất thôi.

Ảnh đại diện WeChat của nguyên thân là một chú thỏ cảnh sát cúi đầu, hai tai rũ xuống thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Giang Cảnh Xuyên lại rất có lòng đổi ảnh đại diện của mình thành một con hồ ly.

[ Ừm, ngày mai anh rảnh, em có muốn ra ngoài dạo phố ăn cơm không? ]

Tô Yên yêu cuộc sống này chết đi được. Mỗi ngày cô đều xem phim truyền hình rất thú vị, tám chuyện với mọi người trên điện thoai di động cũng rất vui, chưa kể hai hôm nữa cô phải xa nhà đi chơi với Giang Cảnh Xuyên. Cô cầm điện thoại lăn lộn hai vòng trên giường, cuối cùng tìm được biểu tượng kiss trên WeChat, sau đó gửi vài cái cho Giang Cảnh Xuyên.

Chẳng bao lâu sau Giang Cảnh Xuyên đã nhắn lại.

[ Anh không muốn hôn giả, anh muốn hôn thật cơ. ]

Thật? Thật!

Tô Yên đỏ mặt gửi lại một loạt biểu cảm hình đống phân [1], không thèm để ý Giang Cảnh Xuyên nữa.

Đang buôn chuyện với Tần Huyên, cô ấy lại gửi tới một tấm hình, Tô Yên cũng không biết nên nói gì mới được, bức ảnh này thật sự…… làm người ta cạn lời.

Đó là một biểu cảm hình người thoạt nhìn rất khoa trương, trong tay không biết cầm cái gì, phía dưới có một loạt chữ —— cho bố mày gói que cay.[2]

Lúc đó Tô Yên còn không biết thế giới này còn có một thứ gọi là gói biểu cảm.

Cô hết sức khiêm tốn nhắn lại một tin: "Que cay là gì? Em muốn ăn sao?"

Tần Huyên đang ở trên lớp, khi nhận được tin nhắn này suýt chút nữa cười ra tiếng, cô ấy nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, người chị gái này làm cô ấy sặc chết rồi.

Khi không còn gì để nói, hoặc là bị nghẹn đến mức không biết nói gì, gửi một gói biểu cảm qua sẽ có thể giảm bớt xấu hổ.

Ngay sau đó, Tô Yên nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông đang liếc mắt, phía dưới vẫn là một loạt chữ —— em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.[3]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!