Bởi vì vừa mới náo loạn một trận với Giang Cảnh Xuyên xong, Tô Yên cũng không có tâm trạng tiếp tục xem phim nữa nên cô làm tổ trên sô pha cầm di động luyện ghép vần. Cô cảm thấy ghép vần rất đơn giản, hiện tại đã lĩnh hội được rất nhiều, cô tin chắc rằng sau một thời gian nữa cô sẽ có thể nhắn tin một cách bình thường và tự nhiên.
Giang Cảnh Xuyên tạm thời được giải tỏa, anh bắt đầu nghiêm túc chuyên chú làm việc. Khi mở video hội nghị cũng không kiêng dè Tô Yên, anh phun ra hàng loạt danh từ riêng làm Tô Yên nhìn đến sửng sốt.
Giang Cảnh Xuyên trong công việc hoàn toàn khác khi bình thường. Thật ra Giang Cảnh Xuyên cũng không giỏi ăn nói nhưng lúc này mở họp, giọng điệu không nhanh không chậm, anh khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng chắc chắn. Không có người phụ nữ nào không thích mặt nghiêm túc của người đàn ông, Tô Yên cũng vậy, một tay cô chống cằm nhìn Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cảm khái, thật đúng là người đàn ông cực phẩm mà.
Cô bắt đầu tin rằng Thẩm Bồi Nhiên tuyệt đối là chân ái của nguyên thân, bằng không chỉ cần là người phụ nữ có đầu óc sáng suốt một chút đều sẽ lựa chọn Giang Cảnh Xuyên. Không phải là Thẩm Bồi Nhiên không tốt, Thẩm Bồi Nhiên cũng rất tuấn tú lịch sự, trông cũng không tệ, chỉ là kém hơn Giang Cảnh Xuyên không chỉ một chút.
Kết hôn nửa năm có thể làm như không thấy Giang Cảnh Xuyên, một lòng một dạ đặt vào trên người Thẩm Bồi Nhiên, vậy mà không phải chân ái thì cô không phục.
Ở góc độ người đứng xem, thật ra cô cũng cảm thấy đáng tiếc cho Thẩm Bồi Nhiên, bởi vì người hắn yêu không phải không yêu hắn, chỉ là không thể yêu. Cô cũng không biết nguyên thân đi về đâu. Tô Yên có dự cảm mãnh liệt, cô cảm thấy nguyên thân sẽ không trở lại. Về phần có phải nguyên thân cũng đến bên một người khác hay không, cô cũng không biết.
Sau khi Giang Cảnh Xuyên làm việc xong, anh giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần 10 giờ. Anh thu dọn đồ đạc, cầm lấy chìa khóa xe mang theo Tô Yên tan làm.
Lúc này Giang thị đã không còn bao nhiêu người, ngoại trừ một nhóm lập trình viên còn đang chiến đấu hăng hái thì tòa nhà rất yên tĩnh. Tô Yên mang giày cao gót đi trên sàn đá cẩm thạch sáng như gương, phát ra tiếng vang quá đột ngột.
"Em muốn đi ăn khuya không?" Giang Cảnh Xuyên đột nhiên có hứng thú, ngồi trên xe quay đầu hỏi Tô Yên: "Gần nhà bà ngoại anh có một con phố ăn vặt, gần đấy có trường đại học, có rất nhiều đồ ăn ngon, em có muốn thử không?"
Tô Yên bởi vì đã nghỉ ngơi trên sô pha một lát mà lúc này cô không buồn ngủ tí nào. Nếu Giang Cảnh Xuyên đưa cô đi hồi tưởng lại quá khứ, vậy cô chỉ có liều mình bồi quân tử.
"Được nha."
"Em ngủ một lát trước đi, khi nào đến nơi anh gọi." Giang Cảnh Xuyên săn sóc điều chỉnh độ ấm trong xe cho thoải mái nhất, anh lại lấy áo khoác tây trang từ ghế sau đắp lên trên đùi Tô Yên: "Hơi xa đấy, chắc là phải hơn nửa giờ."
"Nếu em ngủ sẽ không có ai nói chuyện phiếm với anh." Tô Yên dựa vào ghế, khẽ cười nhìn Giang Cảnh Xuyên.
"Không sao." Giang Cảnh Xuyên chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước, cười nhẹ nói: "Em ngồi cạnh anh như thế là được."
Đã không đếm được bao nhiêu lần một mình tăng ca trở lại chung cư của mình, trên xe không có ai, chung cư không có ai, anh cho rằng bản thân đã quen với cô độc, nhưng một khi có người lấy tư thái như vậy tiến vào cuộc sống của mình, anh nghĩ, anh không có cách nào chịu được cô độc một lần nữa.
Tô Yên nhún vai: "Vậy được, em ngủ một lát, anh buồn chán có thể đánh thức em."
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy cực kỳ bất lực cười: "Vẫn là thôi đi, em rời giường tức giận anh không dám chọc đâu."
Người như Tô Yên cái gì cũng tốt, không thể nói cực kỳ dịu dàng nhưng đại đa số thời gian cô vẫn rất hiểu chuyện. Chỉ duy nhất khi rời giường thức dậy, có lẽ là lúc vô lý gây rối duy nhất trong ngày của cô.
Mấy hôm trước Giang Cảnh Xuyên mất ngủ, buổi sáng tỉnh dậy rất sớm, anh liền đứng dậy muốn đi vệ sinh, kết quả không cẩn thận đụng vào ghế dựa, phát ra tiếng làm Tô Yên tỉnh giấc. Lúc ấy Tô Yên ngồi ở trên giường, mắt to trừng thẳng tới anh, cô tức giận đến phồng quai hàm lên.
Nghe Giang Cảnh Xuyên nói vậy, Tô Yên trừng mắt nhìn anh, kéo tây trang của anh nhắm mắt ngủ.
Cùng lúc đó, Thẩm Bồi Nhiên đã tỉnh táo lại sau cơn phẫn nộ, hắn nằm trên thảm trong căn hộ chung cư, toàn bộ đèn trong phòng đều tắt, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào. Râu ria hắn xồm xoàm, vẻ mặt vừa trống rỗng vừa suy sụp. Một lát sau hắn đứng dậy, giống như cái xác không hồn đi tới thư phòng, ngồi vào bàn, mở ngăn kéo lấy một quyển album ra.
Con người có phải là như vậy không, lúc có được thì không biết quý trọng, chờ đến khi mất đi mới biết được mình đã phạm phải sai lầm như thế nào?
Ngay từ đầu mục đích hắn thích Tô Yên cũng không thuần khiết, bởi vì cô xinh đẹp cho nên mới bị hấp dẫn, cô là nữ thần trong mắt các chàng trai nhưng trong lúc hai người ở bên nhau, vẫn luôn là cô nhường hắn, nhân nhượng hắn.
Hắn làm gì có tư cách chỉ trích Tô Yên gả cho người khác. Rõ ràng lúc trước là cô muốn gả cho hắn, bọn họ còn có cơ hội ở bên nhau. Là hắn chắp tay nhường cô cho người khác, là hắn từ chối kết hôn, dựa vào cái gì muốn quay đầu lại trả thù cô?
Sở dĩ Tô Yên quyết tuyệt như bây giờ, thật ra là có vết tích để lại, cô không phải trong một ngày liền trở thành như vậy.
Chuyện Gia Du chỉ là ngòi nổ. Hắn còn nhớ rõ ngày đó sau khi cô rời khỏi đã gọi điện thoại cho hắn, lúc đó là đêm khuya, hắn vốn dĩ đã ngủ rồi, khi nghe máy giọng điệu rất không kiên nhẫn.
Cô nói: "Không bằng coi như bỏ đi, chúng ta cứ như vậy đi, rất nhiều chuyện không phải đơn giản như em nghĩ, Bồi Nhiên, anh biết không? Đột nhiên em rất sợ hãi, em sợ mình không màng mọi người phản đối mà vi phạm đạo đức cuối cùng, anh có hiểu không? Em sợ sau khi làm xong tất cả những điều này, em đã không còn yêu anh nữa."
Cuộc sống từ trước đến nay chưa từng thiếu dũng sĩ, nhưng có thể có được bao nhiêu người không màng thiên phu sở chỉ, cuối cùng phát hiện, dùng hết sức lực toàn thân liều mạng đoạt được thứ mình chưa từng có, nhưng đã không phải điều mình muốn nữa rồi.
*Thiên phu sở chỉ: bị ngàn người phỉ nhổ, chỉ trích.
Lúc ấy hắn không hiểu ý cô, hắn còn không kiên nhẫn ngắt lời cô, hiện tại nghĩ lại, rất nhiều chuyện không phải một sớm một chiều. Ở chung với nhau, hắn mệt, cô càng mệt, hắn muốn cô thông cảm cho mình, lại quên thông cảm cho người mệt nhất là cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!