Chương 37: (Vô Đề)

"Ừ."

"Vậy được, em hy vọng Giang tiên sinh có thể rảnh rỗi một chút, đừng bận bịu như vậy, hy vọng mỗi ngày anh đều có thể ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, hy vọng lúc không có em bên cạnh, anh vẫn có thể chăm sóc tốt bản thân. Có thể không?" Lời ngon tiếng ngọt như vậy quả thực là hạ bút thành văn, Tô Yên biết nói cái gì có thể làm anh hài lòng.

Quả nhiên, Giang Cảnh Xuyên sửng sốt một lát, anh nhìn Tô Yên, cảm xúc trong mắt thay đổi trở nên càng thâm trầm hơn, hơn nửa ngày anh mới sờ sờ sườn mặt cô, thấp giọng nói: "Giang tiên sinh cũng muốn cùng Giang phu nhân ăn cơm nghỉ ngơi, chỉ là Giang tiên sinh có rất nhiều việc cần hoàn thành, vì người nhà, vì Giang phu nhân, vì con cái sau này nữa."

Mấy ngày trước, Giang Cảnh Xuyên thật ra chưa có khái niệm gì về gia đình và con cái. Nhưng sau tiệc mừng thọ, thời gian Giang Cảnh Xuyên ở một mình cũng sẽ nghĩ một chút xem tương lai con mình sẽ như thế nào. Làm cha, làm chồng, đương nhiên muốn cho vợ con mình cuộc sống tốt nhất. Trước kia nỗ lực nghiêm túc phấn đấu làm việc chẳng qua là vì dã tâm cùng với cảm giác thành tựu, hiện tại thì khác, anh muốn càng thêm chín chắn hơn.

Trong lòng Tô Yên có chút hụt hẫng. Quả thực Giang Cảnh Xuyên từng ngày từng ngày đều yêu thích cô hơn, cô lại không phải động vật máu lạnh, người khác đối tốt với cô, cô vẫn biết.

Trước kia Hoàng Thượng tốt với cô, nhưng loại tốt này bị chế độ giai cấp, bị quan hệ chủ tớ ngăn cách. Hắn có thói quen cao cao tại thượng, mặc dù đối với hắn mà nói, hắn đã cúi đầu với cô rồi, nhưng bởi vì thân phận quan hệ, cả đời cô cũng không dám đáp lại tình cảm của hắn.

Nếu có một ngày hắn thu lại lòng tốt này, cô sẽ biến thành bộ dạng gì đây?

Ừm, thay vì như vậy, không bằng ngay từ đầu đừng có chờ mong là được rồi.

Giang Cảnh Xuyên lại khác, anh luôn đối xử tốt với cô bằng thân phận một người đàn ông, một người chồng. Anh sẽ trưng cầu ý kiến của cô, sẽ cho cô một cảm giác bình đẳng.

Cảm giác như vậy ai chẳng thích chứ, Tô Yên cũng vậy.

Cô thấp giọng lẩm bẩm: "Giang tiên sinh tốt như vậy, Giang phu nhân cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."

Đứng ở góc độ của Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên chưa từng để cô thua thiệt, mọi chuyện đều vì tốt cho cô, một người như vậy, trong lòng cô sao có thể không có cảm xúc đây?

Dù sao cô cũng là người, một con người bình thường nhất, mặc dù nội tâm cứng rắn nhưng cũng có máu có thịt, cô cũng sẽ bị cảm động, cũng sẽ có lúc mềm mại.

Giang Cảnh Xuyên tiếp tục vuốt ve mặt cô, anh nhẹ nhàng cười nói: "Em chỉ cần là chính mình là được rồi, còn lại cứ để anh."

Ở trong lòng anh, Tô Yên đã đủ tốt rồi. Vốn dĩ anh không có yêu cầu cao với vợ. Trước kia anh không có mong đợi gì trong chuyện tình cảm, hiện tại Tô Yên cho anh kinh hỉ lớn như vậy, anh không phải người tham lam, như bây giờ là tốt rồi.

Nội tâm Tô Yên không phải phức tạp bình thường, Giang Cảnh Xuyên cũng thật tốt quá đi, tốt đến mức cô không biết đáp lại thế nào.

Tốt với cô thì không nói, còn tôn trọng cô như vậy. Cô nói không muốn có con, anh liền thật sự nghe lời không ép buộc cô. Trong lòng do dự một hồi, Tô Yên cũng học theo bộ dáng của anh, vuốt ve mặt anh, trong lòng nghĩ, anh tốt như vậy, có lẽ cô không có cách nào đáp lại tình cảm của anh, nhưng điều cô có thể làm là có thể bên anh mọi lúc, đã từng hứa hẹn nắm tay con người đức cao vọng trọng kia cùng nhau đầu bạc, cô muốn hứa với anh.

Tô Yên đã suy nghĩ rất nhiều, cô cho rằng mình đã cho Giang Cảnh Xuyên nhiều rồi, chỉ là điều duy nhất cô không nghĩ tới là, chân chính yêu một người mà nói, đối phương yêu cầu và khát vọng nhất chính là tình yêu.

Chờ Giang Cảnh Xuyên cơm nước xong, anh thu dọn bát đũa rồi nói với Tô Yên: "Anh ở đây còn có công việc phải làm, không mang về được, hơn một tiếng sau có một video hội nghị, anh đoán muộn nhất cũng phải đến hơn 10 giờ, em về trước đi, đêm nay không cần chờ anh đâu."

Tô Yên nhìn anh một cái, cô lấy di động và sạc từ trong túi ra, lắc lắc tới phía anh, nói: "Anh bận việc anh, em bận việc em, không ai quấy rầy ai, dù sao hôm nay em cũng muốn về nhà với anh."

Buổi trưa hôm nay cô vừa mới học được cách xem vòng bạn bè trên WeChat, cô cảm thấy khá thú vị, dù sao ở chỗ này tăng ca với Giang Cảnh Xuyên cũng sẽ không nhàm chán, dứt khoát bồi đắp tình cảm vậy.

Giang Cảnh Xuyên nhướng mày: "Sẽ rất buồn chán đấy, lúc anh làm việc sẽ không nói chuyện phiếm với em đâu."

Anh cảm thấy Tô Yên có lẽ sẽ không ngồi yên được.

"Không, em không về, em phải ở lại đây." Tô Yên dứt khoát nằm trên sô pha, bày ra bộ dáng vô lại: "Nếu không thì anh quăng em ra ngoài đi."

Giang Cảnh Xuyên không còn cách nào với cô nữa, anh nghĩ nghĩ rồi đi ra văn phòng. Đi đến khu làm việc của thư ký, anh ho nhẹ một tiếng, anh không nhanh không chậm mở miệng dưới ánh mắt hoảng hốt không thôi của các thư ký: "Gần đây có bộ phim Hàn Quốc nào nổi tiếng không?"

Linda phản ứng lại đầu tiên, cô ấy biết Giang tổng là hỏi cho Giang phu nhân, cô ấy điều chỉnh lại một chút cảm xúc rồi thấp giọng trả lời: "Giang tổng, gần đây không có bộ phim Hàn Quốc nào quá nổi nhưng khoảng thời gian trước có một bộ cũng không tệ lắm." Linda nói ra tên một bộ phim, Giang Cảnh Xuyên ghi nhớ trong lòng.

Ngay sau đó Giang Cảnh Xuyên lại nói với các thư ký: "Hiện tại không còn sớm nữa, các cô không có chuyện gì thì về trước đi, cơm tối ăn ở bên ngoài, nhớ tìm phòng tài vụ chi trả."

Mấy cô thư ký liền mừng rỡ trong lòng, bọn cô đều ước gì về sau Tô Yên thường xuyên tới, như vậy tâm trạng Giang tổng tốt, phúc lợi của bọn cô cũng tốt theo.

Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên có chút xấu hổ, anh lại đi đến nơi làm việc của trợ lý. Anh không xấu hổ với nam trợ lý như với thư ký, anh trực tiếp mở miệng nói: "Chỗ cậu chắc là có thừa notebook chứ? Cậu tìm cho tôi một cái, sau đó chọn cho tôi một bộ phim truyền hình."

Trợ lý trực tiếp Sparta*.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!