Chương 36: (Vô Đề)

Trên đường tới Giang thị, Tô Yên nhận được điện thoại của bạn tốt Vạn Dập.

"Tiểu Yên, tớ vừa mới tan tầm, cậu có nhà không?" Vốn dĩ Vạn Dập muốn gọi cho Tô Yên từ chiều, khổ nỗi vừa vào làm việc là bận như chó, lúc này tan tầm mới vội vàng gọi điện cho Tô Yên, muốn nói cho cô chuyện hồi trưa.

"Ôi, tớ không ở nhà, có chuyện gì sao?" Phản ứng đầu tiên của Tô Yên chính là chuyện Thẩm Bồi Nhiên. Hôm trước cô tán gẫu với Vạn Dập, lúc này cô ấy tìm đến chỉ có thể là bởi vì chuyện này. Nhất thời trong lòng cô có chút thấp thỏm, không biết Vạn Dập nói cho cô tin tức tốt hay là tin tức xấu.

"Là thế này, hôm nay Thẩm Bồi Nhiên tới tìm tớ, tớ đã nói cho anh ta mấy lời cậu nói hôm trước. Có lẽ tớ thực sự không giỏi đàm phán, cứ cảm thấy không ổn lắm. Dáng vẻ Thẩm Bồi Nhiên cũng không giống nghe lọt tai, ngại quá, Tiểu Yên, tớ không những không giúp được cậu mà không chừng còn ngáng đường cậu nữa."

Vạn Dập nghĩ tới nghĩ lui. Ngay cả khi làm việc tâm tư thỉnh thoảng cũng bay xa, suy nghĩ biểu cảm cuối cùng kia của Thẩm Bồi Nhiên thật sự không giống như người muốn buông tay. Cô ấy lại nhớ lại những lời đã nói với Thẩm Bồi Nhiên, càng nghĩ càng thấy không ổn, chỉ có thể gọi điện thoại xin lỗi, hơn nữa nhắc nhở Tô Yên lưu tâm một chút.

Tô Yên không biết Vạn Dập đã nói những gì nhưng hiện tại tình huống này cũng nằm trong dự đoán của cô. Cứ tưởng tượng người mình yêu phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, coi như hai người đó là quan hệ hợp pháp thì cũng có mấy người đàn ông có thể cắn răng chịu đựng đây?

Lúc trước nói chuyện này với Vạn Dập vốn dĩ là muốn dùng hạ sách, nhưng nghĩ kỹ lại thì tình huống hiện tại cũng chỉ có thể dùng cách này. Căn bản không có biện pháp nào khác có thể hóa giải cục diện bế tắc này, cho nên cô chỉ có thể bí quá hoá liều, hiện tại kiếm tẩu thiên phong*, không trách được ai.

*Kiếm tẩu thiên phong:  không theo thói quen, tìm một số cách mới và khác nhau để giải quyết vấn đề, để giành chiến thắng. ( Theo baidu)

"Ừm, tờ biết rồi, dù sao vẫn cảm ơn cậu nha." Lần này Tô Yên là cảm ơn chân thành. Vốn dĩ Vạn Dập không cần lội vũng nước đục này, nhưng cô ấy làm chuyện này xuất phát từ quan hệ bạn bè, cho dù kết quả tốt hay xấu đều cần cảm ơn.

Vạn Dập trầm mặc một lát, nói: "Tiểu Yên, chỉ cần cậu làm tốt là được, chỉ là nếu cậu đã đã hạ quyết tâm thì không được bỏ dở nửa chừng, như vậy đều không tốt với ba người các cậu." Sở dĩ nói những lời này là vì Vạn Dập vẫn hơi lo lắng Tô Yên vẫn còn tình cảm với Thẩm Bồi Nhiên. Nếu cô thấy hắn thương tâm mà mềm lòng thì làm sao bây giờ?

Tô Yên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe. Bây giờ đang là mùa hạ, ngày dài đêm ngắn, giờ phút này ánh hoàng hôn chiếu vào cao ốc giống như mạ một tầng ánh sáng vàng. Nhóm người đi làm trải qua một ngày chiến đấu hăng hái, trên mặt khó nén được mệt mỏi. Từng cảnh từng cảnh như vậy cứ thế chân thật mà xuất hiện trong cuộc sống của cô, làm cô có chút mê muội.

"Tớ biết rồi, cậu không biết hiện tại đầu óc tớ tỉnh táo đến thế nào đâu."

Cô đột nhiên ý thức được, cô không còn là Tô Yên trước kia kiêu ngạo tùy ý ở hậu cung nữa rồi.

Hết thảy mọi chuyện đều đảo lộn hoàn toàn, cái gì cũng thay đổi, điều duy nhất không thay đổi chính là, cô vẫn như trước kia biết rõ bản thân muốn cái gì.

Vạn Dập nghe xong lời Tô Yên nói, trong lòng liền thoáng thả lỏng. Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Vạn Dập nói: "Bây giờ tớ phải bắt xe về nhà, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tớ lúc nào cũng được, tuy rằng có thể không giúp được gì."

"Ừ, cảm ơn cậu." Trong lòng Tô Yên có chút ấm áp, cô có thể cảm giác được cô gái này thật sự quan tâm đến nguyên thân, là cách quan tâm không mang theo bất cứ mục đích hay lợi ích nào, đơn thuần như vậy.

Cúp điện thoại xong, Tô Yên đã không còn hoảng loạn như lúc trước nữa. Suy cho cùng trong nội tâm cô đã quen với chuyện nếm trải tình người ấm lạnh ngươi lừa ta gạt, một khi thực sự bình tĩnh lại, cục diện bế tắc trước mắt này cũng không là gì với cô.

Thật ra người thực sự đang ở thế bị động không phải cô, cũng không phải Giang Cảnh Xuyên, mà là Thẩm Bồi Nhiên.

Chuyện đã phát triển đến nước này, thái độ của cô đã rõ ràng như thế, cuối cùng Thẩm Bồi Nhiên có thể làm được gì đây?

Trong lòng cô thật sự hy vọng Thẩm Bồi Nhiên có thể nghĩ thông suốt, sau đó buông tay. Cuộc đời hắn vẫn còn dài và tươi đẹp, thật sự không nên bởi vì một chuyện như vậy mà bị chậm trễ.

Hiện tại chiếm cứ thân thể này là một người khác, cô không có tình cảm với Thẩm Bồi Nhiên. Cho dù gắng gượng kéo dài thì người tổn thương vẫn là Thẩm Bồi Nhiên, vậy tại sao không sớm buông tay?

Tô Yên đã quyết định, cô sẽ nói chuyện này cho Giang Cảnh Xuyên. Cho dù kế tiếp Thẩm Bồi Nhiên xúc động làm chuyện gì, ít nhất Giang Cảnh Xuyên sẽ phòng bị trước tiên. Cô không muốn phải chịu đựng sự lo sợ bất an này một mình. Lại nói, đây cũng là cô thẳng thắn thành thật với Giang Cảnh Xuyên chứ sao?

Nếu hiện tại cô biết có thể sẽ có nguy hiểm không rõ phát sinh, cô sẽ không muốn che giấu một mình, miễn cho đến lúc đó khóc không ra nước mắt.

Lục Dạng ngồi ở văn phòng Giang Cảnh Xuyên một lát liền đi ngay. Trong đầu hắn ta vẫn suy nghĩ mấy bức thư pháp kia, mãi cho đến lúc ra khỏi thang máy đi tới bãi đỗ xe, hắn ta mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại. Hắn ta không khỏi cười tự giễu, có vẻ đã nghĩ quá nhiều rồi, lắc lắc đầu, chỉ là hắn ta không nghĩ tới, Giang phu nhân vậy mà có thể viết chữ đẹp như thế.

Thật ra sau khi Lục Dạng hiểu rõ lai lịch của Tô Yên, hắn ta thật sự bội phục người phụ nữ này. Quả thật, Tô Yên lớn lên rất đẹp nhưng người hào môn thế gia kiểu mỹ nhân nào chưa gặp qua? Chẳng qua những người này đều thành tinh cả rồi, chỉ chơi vui mà thôi, làm gì có chuyện thật sự cưới về nhà. Tô gia lại không giống vậy, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, có thể làm hai ông bà cụ Giang gia tự mình mở miệng, có thể quang minh chính đại gả vào Giang gia, hơn nữa còn được Giang Cảnh Xuyên tôn trọng. Người như Tô Yên tuyệt đối không đơn giản.

Vừa mới đến gần chiếc xe, lấy chìa khóa xe ra, đột nhiên một chiếc xe chạy tới, ngay sau đó vững vàng dừng bên cạnh người hắn ta. Chẳng bao lâu sau người ngồi ở ghế lái liền đi xuống rồi cung kính vòng ra cửa sau, mở cửa xe ra.

Điều đầu tiên Lục Dạng nhìn thấy chính là chân nhỏ mảnh khảnh cùng với đường cong đều đặn, màu da trắng nõn, mang đôi giày cao gót màu nude. Hắn ta còn chưa nhìn đủ, chủ nhân của đôi chân xinh đẹp này đã đi xuống.

Tô Yên cảm thấy có người đang nhìn cô, ngẩng đầu lên thì nhận ra là Lục Dạng. Cô phản xạ có điều kiện giương môi cười, "Lục tiên sinh? Thật khéo quá."

Nói xong cô liền đi qua chỗ Lục Dạng. Hắn ta là người nối nghiệp của ông Trần, lại là bạn cùng trường của Giang Cảnh Xuyên, cô nên chào hỏi hắn ta vài câu mới đúng.

Lục Dạng chỉ cảm thấy Tô Yên này thế mà càng nhìn càng thấy đẹp. Bên người hắn ta không thiếu phụ nữ, cũng không phải chưa từng thấy người đẹp hơn Tô Yên. Chỉ là cho dù có đẹp hơn cô, hắn nhìn vài lần cũng không thấy kinh diễm nữa. Nhưng thật ra sau lần đầu tiên gặp Tô Yên, ấn tượng của hắn với cô có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ là một mỹ nhân có vẻ ngoài thanh tú. Sau đó số lần hai người gặp mặt tăng lên, dáng vẻ của cô cũng càng ngày càng rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!