Chương 35: (Vô Đề)

Khi Hồ Hàng đến chung cư của Thẩm Bồi Nhiên tìm hắn, chỉ thấy mặt đất chất đầy chai bia, lại đến gần một chút, suýt chút nữa đã nôn hết đồ ăn hôm qua ra, mùi này thật quá khó ngửi mà.

Hắn ta ngồi xổm xuống, đẩy đẩy Thẩm Bồi Nhiên, gọi to: "Bồi Nhiên, dậy dậy, dậy mau lên, hôm nay phải đi làm."

Lúc này Thẩm Bồi Nhiên đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cực kỳ cố sức mở to mắt, nhìn thấy là Hồ Hàng thì thấp giọng mắng một câu, sau đó lại trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ.

"Xin lỗi người anh em, ba mẹ cậu đều gọi điện thoại cho tôi." Nói xong Hồ Hàng liền kéo Thẩm Bồi Nhiên đến phòng tắm, nhét hắn vào bồn tắm rồi trực tiếp cầm lấy vòi hoa sen xối nước lạnh lên người hắn.

Thẩm Bồi Nhiên giật mình một cái mở to mắt định mắng người. Nhưng nhìn thấy là Hồ Hàng hắn cũng không lên tiếng nữa. Hắn quay đi, cất giọng khàn khàn: "Cậu ra ngoài đi, tôi tự mình tắm rửa."

Thấy Thẩm Bồi Nhiên khôi phục bình thường không một chút bộ dáng say rượu nào, Hồ Hàng cũng yên tâm, ném vòi hoa sen xuống đất, thở dài: "Cậu tắm xong thì gọi điện thoại cho ba mẹ cậu đi. Không biết cậu bị cái gì nữa. Tôi ra ngoài mua bữa sáng cho cậu đây."

Mười mấy phút sau, Hồ Hàng mang theo bữa sáng trở lại. Thấy Thẩm Bồi Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề đang ngồi ngẩn ngơ trên sô pha, hắn ta đi qua, nhìn thấy đức hạnh Thẩm Bồi Nhiên thế này thì nổi giận mắng: "Rốt cuộc cậu bị cái quái gì thế hả, mấy ngày này cũng vậy, tâm tư không biết bay đi đâu rồi. Bồi Nhiên, cậu không thể cứ ngu ngốc mãi như vậy."

Thẩm Bồi Nhiên không nói lời nào, đến mi mắt cũng chẳng thèm động.

"Không cần phải nghĩ nữa, chắc chắn cậu lại là vì Tô Yên. Bồi Nhiên, cậu một vừa hai phải thôi, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt, Tô Yên cũng không phải là duy nhất. Cậu đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, nhưng người ta hiện tại đã là phụ nữ có chồng rồi, cậu cứ đuổi theo nguời ta là có ý gì? Nhất định phải để Giang Cảnh Xuyên giày vò gia đình cậu đến mức phá sản cậu mới vui sao?

Không nói cái khác, cậu có biết mình là ai không, ngày nào đó cậu chưa được cấp quyền thừa kế, ông anh yêu quý cùng cha khác mẹ kia sẽ còn ngồi chờ chế giễu!" Hồ Hàng thật sự không chịu nổi Thẩm Bồi Nhiên như vậy, một lần hai lần, nửa tháng một tháng như vậy thì thôi đi, hắn ta xả thân uống rượu cùng quân tử cũng không vấn đề gì. Nhưng ngày nào cũng nhìn bộ dạng bạn tốt suy sụp như vậy trong lòng hắn ta thật sự ngột ngạt đến phát hoảng.

Thẩm Bồi Nhiên đột nhiên thấp giọng mở miệng: "Ngày hôm qua ở tiệc mừng thọ ông ngoại Tiểu Yên, là Giang Cảnh Xuyên đưa cô ấy đi."

"Ai?" Hồ Hàng trố mắt.

"Tôi xem vòng bạn bè của Tần Huyên. Hồ Hàng, cậu không hiểu cô ấy đối với tôi quan trọng đến nhường nào đâu. Tôi nói thật lòng với cậu, tôi cảm thấy cho dù tôi thừa kế Thẩm gia, nhưng sau này mất đi cô ấy, tôi cũng không còn cảm giác gì nữa." Cho tới bây giờ, Thẩm Bồi Nhiên mới phát hiện tầm quan trọng của Tô Yên đối với mình.

Hồ Hàng ngả người ra sau, rõ ràng không thể hiểu nổi những lời này: "Cậu không sao chứ? Nhưng bây giờ Tô Yên không để ý cậu nữa, cậu có thể làm gì đây? Cậu cứ phải chờ đến ngày cô ấy sinh một đứa con mới hết hy vọng đúng không?"

Thẩm Bồi Nhiên vừa nghe lời này đôi mắt liền ảm đạm, hắn lắc đầu: "Tôi chỉ muốn biết vì sao cô ấy đối xử với tôi như vậy, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì chứ."

"Cậu mất trí nhớ rồi sao?" Hồ Hàng không chút nể mặt phỉ nhổ hắn: "Chuyện Gia Du cậu quên rồi sao? Bồi Nhiên, thôi bỏ đi, nếu Tô Yên vẫn còn độc thân, tôi chắc chắn ủng hộ cậu. Nhưng cô ấy không phải, bây giờ còn không thèm để ý đến cậu, cậu còn trông mong làm gì?"

Trước kia Hồ Hàng sẽ không như vậy, nhưng lúc này hắn ta nhịn không nổi nữa. Nhưng thấy bạn tốt nhà mình lúc nào cũng mang bộ dáng quỷ không ra quỷ liền nổi giận, trong lúc nhất thời liền nói chuyện không suy nghĩ.

"Không đâu, không phải như vậy." Thẩm Bồi Nhiên kiên định nhìn Hồ Hàng, môi nhếch lên: "Tiểu Yên không phải người như vậy, lúc đầu tôi cũng cho rằng cô ấy tức giận. Nhưng hiện tại không phải, cô ấy thật tình muốn đoạn tuyệt với tôi. Tôi không tin cô ấy là bởi vì Gia Du, chắc chắn có nguyên nhân khác tôi không biết. Cho dù là hết hy vọng tôi cũng muốn chết một cách minh bạch."

Quả thật lúc mới bắt đầu là bị phẫn nộ cùng với thương tâm làm mụ mị đầu óc. Hiện tại hắn cũng đã bình tĩnh lại. Hắn và Tô Yên quen nhau từ cấp ba cho nên cảm thấy bản thân đủ hiểu người này. Tô Yên quả thực sẽ nóng nảy ầm ĩ, nhưng cô tuyệt đối không cứ thế cắt đứt với hắn mà không có lý do, cho dù cô và hắn không phải người yêu thì cũng là đã từng bạn thân, cô sẽ không làm đến mức tuyệt tình như vậy, trừ khi là đã xảy ra chuyện gì hắn không biết.

Hắn chỉ muốn chết minh bạch một chút, ít nhất hắn phải biết ngoài chuyện Gia Du ra, hắn còn làm chuyện gì tổn thương cô.

"Cậu muốn làm gì?" Thấy đầu óc Thẩm Bồi Nhiên coi như còn rõ ràng, cảm xúc không quá mức kịch liệt, Hồ Hàng cũng bình tĩnh lại hỏi.

Thẩm Bồi Nhiên nghĩ nghĩ nói: "Hiện tại gọi điện thoại cô ấy không nhận, tôi cũng không biết phải đi đâu tìm cô ấy, cho nên tôi muốn thông qua Vạn Dập."

"Đây cũng là một cách, vừa lúc cậu có thể hỏi thăm Vạn Dập một chút, cô ấy và Tô Yên quan hệ tốt như vậy khẳng định là biết một chút chuyện." Nếu nói ngay từ đầu Hồ Hàng cũng cho rằng Tô Yên chỉ là giận dỗi thì lúc này hắn ta cũng không nghĩ như vậy nữa. Mỗi một hành động của Tô Yên đều thể hiện rõ cô không muốn có quan hệ gì với Thẩm Bồi Nhiên nữa. Vì để tránh cho anh em nhà mình cứ bị treo như vậy suốt, hắn ta cũng ủng hộ Thẩm Bồi Nhiên đi hỏi cho rõ ràng.

Vạn Dập vốn muốn chủ động tìm Thẩm Bồi Nhiên, nhưng khổ nỗi khoảng thời gian này quá bận rộn cho nên phải gác lại chuyện này. Trăm triệu lần không nghĩ tới vậy mà hắn chủ động tìm tới cửa.

Vừa lúc tới giờ cơm nên Vạn Dập liền cùng Thẩm Bồi Nhiên tùy tiện tìm một nhà hàng ở gần công ty ăn cơm. Vừa mới ngồi xuống gọi món xong Vạn Dập liền nói thẳng, "Hôm đó sau khi anh gọi điện thoại tôi liền đi tìm Tiểu Yên."

Thẩm Bồi Nhiên còn đang ấp ủ lời muốn nói trong lòng, vừa nghe Vạn Dập nói như vậy thì vội vàng truy hỏi: "Hả, sau đó thì sao?"

Thấy Thẩm Bồi Nhiên quan tâm như vậy, Vạn Dập cũng không tiện trực tiếp nói chuyện của Tô Yên ra, cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Thẩm Bồi Nhiên, anh thật sự thích Tiểu Yên sao?"

"Đó là đương nhiên!" Thẩm Bồi Nhiên không hề nghĩ nói như chém đinh chặt sắt.

Cái này còn phải nghi ngờ sao? Tâm ý của hắn với Tô Yên là thật đến không thể thật hơn.

"Nhưng tôi không cảm thấy như vậy." Vạn Dập thật ra lớn lên rất thanh tú, đeo một cặp kính gọng đen, cả người rõ ràng rất dễ thương nhưng vẻ mặt vẫn luôn cực kỳ nghiêm túc: "Đương nhiên tôi không muốn chỉ trích anh, chỉ là làm bạn tốt của Tiểu Yên, có một số việc tôi cảm thấy mình phải nói. Anh còn nhớ rõ không, lúc năm hai đại học có một thời gian Tiểu Yên bị dị ứng với xoài. Thật ra lúc ấy rất nghiêm trọng, chúng tôi đều ở bệnh viện với cậu ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!