Hiện tại Tô Yên đã học xong mấy thao tác đơn giản trên điện thoại, chẳng qua trước mắt chỉ dừng lại ở giai đoạn gọi điện thoại nhận điện thoại và xem tin nhắn.
Ban ngày rảnh rỗi nhàm chán, xem xong bộ phim cung đấu, Tô Yên nhất thời không biết nên xem cái gì, cô liền ngẩn ngơ làm tổ trên tatami, nhớ tới cảnh tượng nữ chính viết thư trong phim truyền hình, Tô Yên ngay lập tức liền hứng thú, cô gọi dì Vương tới, thích thú hỏi: "Dì Vương, trong nhà có bút lông với loại giấy này không?"
Dì Vương không biết Tô Yên muốn làm gì, nhưng bà vẫn làm hết bổn phận trong vòng một giờ mua đồ về cho Tô Yên, một lần nữa cầm cây bút quen thuộc, Tô Yên thiếu chút nữa bật khóc, nếu không phải trang trí trước mặt, cô suýt nữa cho rằng mình đã trở lại trong cung.
Chữ viết Tô Yên rất đẹp, cô gạt bỏ suy nghĩ, bắt đầu viết chữ lên trên giấy, mặc kệ chữ cô có đẹp không, ít nhất cũng đã hù dọa được dì Vương.
Trong lòng dì Vương kinh ngạc cảm thán, thật ra bà Giang và ông Giang rất nhìn xa trông rộng, coi như Tô gia không phải hào môn thế gia, thì cũng phải là dòng dõi thư hương, phải không, bồi dưỡng ra một cô con gái không chỉ thông minh xinh đẹp, còn có thể một tay viết bút lông tốt như vậy.
Chờ đến khi Tô Yên buông bút lông nhìn chữ viết trên giấy, trong lòng thầm lắc đầu, quả nhiên là lâu lắm không viết, có chút lạ lẫm.
Dì Vương lại gần nhìn thấy liền vô cùng khiếp sợ: "Tôi thấy chữ phu nhân viết còn đẹp hơn của những người trên TV."
Lời này không phải nịnh hót, từ góc độ của bà, thì đây là lời nói thật.
Tô Yên không nhịn được nở nụ cười: "Cũng bình thường thôi."
Chờ sau khi cô viết xong rồi rửa sạch tay, nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn tối, phòng bếp đang bận việc. Cô nghĩ lúc này Giang Cảnh Xuyên cũng đã tan ca, vì thế động tác có chút vụng về bấm số điện thoại của Giang Cảnh Xuyên, trong chốc lát đầu bên kia đã nhấc máy: "Ừ?"
Vốn dĩ Tô Yên cũng không có việc gì, cô chỉ là muốn tạo cảm giác tồn tại trước mặt Giang Cảnh Xuyên mà thôi, im lặng vài giây mới cười nói: "Em vừa mượn thư phòng của anh một chút, anh không để ý chứ?"
Trong biệt thự này chỉ có một gian thư phòng, là của Giang Cảnh Xuyên.
Giang Cảnh Xuyên đang ăn cơm cùng cấp dưới, một đám người thấy Giang Cảnh Xuyên gọi điện thoại, phòng riêng vốn có chút ồn ào ngay lập tức liền lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên tĩnh.
"Đương nhiên không để ý, em ăn cơm chưa?" Giang Cảnh Xuyên cũng chú ý thấy cấp dưới hơi khác lạ, anh liền đưa tay ra hiệu để bọn họ tiếp tục ăn uống, nhưng hiện tại còn ai dám phát ra nửa chút âm thanh nào nữa, nguyên một đám người đều dựng lỗ tai lên nghe lén nội dung.
Tô Yên vốn không phải người thích dính người nhưng cô biết, tình cảm giữa cô và Giang Cảnh Xuyên chỉ vừa mới bắt đầu, tuy rằng tối nào anh cũng sẽ về ăn cơm, nhưng thời gian ban ngày cô vẫn phải tạo cảm giác tồn tại, cho dù đề tài lúc này có chút nhàm chán nhưng cô vẫn phải tiếp tục trò chuyện với anh: "Chưa, dì ở phòng bếp còn đang chuẩn bị, anh đang ăn cơm sao?
Ăn gì đó?"
Thật ra trong xương cốt đàn ông vô cùng thích được người khác quan tâm, điều này sẽ làm bọn họ cảm thấy mình được để ý.
Giang Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua bàn cơm: "Anh đang ở nhà ăn, có cá chua Tây Hồ, thịt Đông Pha, súp cua…… Ừm, đúng rồi, đây là món gì?"
Câu sau là Giang Cảnh Xuyên hỏi người bên cạnh, người kia nghe xong lời này nhanh chóng nhỏ giọng trả lời: "Giang tổng, đây là bào ngư nhỏ tưới dầu hành."
"À, còn có một chút rau." Giang Cảnh Xuyên lại tiếp tục nói với đầu bên kia điện thoại.
Âm thanh làm nũng mềm mại của Tô Yên đến: "Em cũng muốn ăn, lần sau đưa em đi được không?"
Giọng nói Giang Cảnh Xuyên rất nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là rất sung sướng: "Ừm, được, lần sau đưa em đến ăn."
Vốn đang suy đoán danh tính người bên kia điện thoại của boss, hiện tại nghe thấy lời này mọi người nháy mắt đã hiểu, chắc chắn là Giang phu nhân không sai, nhưng lại nói, Giang tổng đã kết hôn hơn nửa năm rồi mà hiện tại còn ngọt ngào như vậy, có thể thấy được tình cảm vợ chồng tốt biết bao nhiêu!
"Anh nói rồi đó nha, không cho đổi ý, em cho là thật đấy nhé, anh nhất định phải dẫn em đi ăn." Tô Yên lại dặn dò một câu.
Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là phải có chút tình thú.
Giang Cảnh Xuyên nhịn không được khẽ nở nụ cười: "Được được được, nhất định sẽ đưa em đi ăn."
Thấy đã đạt được mục đích, hơn nữa còn đã lót đường cho buổi hẹn hò tiếp theo, Tô Yên cũng cảm thấy mỹ mãn, cô còn không quên bổ sung một câu: "Chờ lần sau em phát hiện đồ ăn ngon cũng sẽ dẫn anh đi ăn."
Cuộc đối thoại này rất giống tình yêu học trò, nhưng không ngờ là Giang Cảnh Xuyên lại phát hiện mình vậy mà rất thích.
"Được rồi, không quấy rầy anh ăn cơm nữa, ăn no một chút buổi chiều tiếp tục cố gắng làm việc."
Giang Cảnh Xuyên cúp điện thoại xong, trên mặt vẫn còn duy trì ý cười nhàn nhạt, tâm trạng thật là tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!