Chương 29: (Vô Đề)

Có người từng nói, ban đêm là lúc con người ta yếu ớt nhất, cho nên có cái gì có vẻ không nên nói thì nhất định phải nhịn không nói, bởi vì ngày hôm sau tỉnh lại sẽ hối hận.

Tình cảnh này Giang Cảnh Xuyên cũng không nhịn được, giọng điệu anh trầm thấp hòa hoãn: "Khi còn nhỏ mỗi năm nghỉ hè anh đều đến nhà bà ngoại ở một thời gian, bà ngoại rất tốt với anh. Chắc em cũng biết rồi, mẹ anh sinh ra trong gia đình bình thường, mỗi lần anh qua đó, bà ngoại đều muốn cho anh những thứ tốt nhất, bà cũng biết thứ tốt nhất với bà đối với anh không tính là gì cả, cho dù như vậy, anh vẫn thích đến nhà bà ngoại nhất."

Từ nhỏ anh đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, ở Giang gia, không ai đối xử với anh như một đứa trẻ, dường như bất kể có bao nhiêu chương trình học hay bài tập, cũng chưa bao giờ có người hỏi anh có mệt hay không.

Đương nhiên anh cũng chưa bao giờ oán hận, dù sao sinh ra ở gia đình như vậy vốn dĩ cũng đã chiến thắng từ vạch xuất phát, đương nhiên phải bỏ ra nỗ lực gấp nhiều lần.

Chỉ có bà ngoại mỗi lần thấy anh làm bài tập, sẽ cầm quạt hương bồ* vừa quạt cho anhvừa đau lòng mà nói: "Sao lại nhiều bài tập như vậy, tay con có mỏi hay không? Con muốn nghỉ ngơi một chút không?"

*Quạt hương bồ: quạt làm bằng lá cây hương bồ.

Trên người bà ngoại, anh có thể cảm nhận được sự cưng chiều của người lớn, duy nhất.

Anh đã không còn nhớ rõ thời thơ ấu là tư vị gì, chỉ nhớ rõ khi đó bà ngoại mua cho anh kẹo ăn rất ngon.

Tô Yên nghe xong lời này trong lòng có chút hụt hẫng, cô nghĩ tới bà vú của mình. Cô sinh ra ở gia đình giàu có, tổ tông bậc cha chú đều là quan lớn ở triều đình, mẫu thân yêu cô nhưng bởi vì quy củ hậu trạch cho nên thời gian hai người ở chung cũng không phải rất nhiều, nhưng thật ra từ cô lúc sinh ra bà vú vẫn luôn ở bên người cô chăm sóc cuộc sống và ăn uống hằng ngày. Bà vú cũng từng có con, có điều là nghe nói là nhiễm bệnh đã chết, cho nên đối với bà vú, Tô Yên cũng là con của bà.

Làm tiểu thư khuê các, bình thường gần như là không được ra cửa, cô nghe được bọn hạ nhân đang nói hồ lô ngào đường thì ầm ĩ bà vũ đòi ăn, bà vú không còn cách nào, thường xuyên mua trộm kẹo hồ lô ở bên ngoài về cho cô.

Mãi cho đến sau này trong nhà xảy ra biến cố như vậy, rõ ràng bà vú sợ muốn chết, nhưng vẫn kiên cường an ủi cô, mang cô giấu trong bếp lò, mãi cho đến hiện tại cô vẫn nhớ rõ lời nói của bà vú.

Bà vú nói, phải ngoan ngoãn, không thể khóc, không thể nói chuyện, chờ đến khi trời sáng sẽ có hồ lô ngào đường ăn.

Lại sau đó, cô bị Thái Hậu mang vào cung.

Từ đó về sau, cô cũng không nói mình thích ăn hồ lô ngào đường với người khác nữa, gần như là trong một đêm cô đã trưởng thành.

Tô Yên biết lúc này bản thân phải nói chút gì đó, nhưng một chữ cô cũng nói không nên lời, chỉ là yên tĩnh ngồi ở một bên.

Giang Cảnh Xuyên tiếp tục nói: "Sau đó bà ngoại mắc bệnh nặng, mặc kệ anh cố gắng thế nào cũng không thể giữ lại bà, em có tin không? Mãi cho đến một khắc trước khi bà nhắm mắt, anh vẫn cảm thấy bà sẽ khỏe lên, chắc chắn sẽ khỏe lên, sao anh lại ngây thơ như vậy? Nếu trên đời này có chuyện gì làm anh hối hận, anh nghĩ, có lẽ là thời gian ở bên bà chưa đủ, chưa đủ tốt với bà, anh luôn cảm thấy mình làm gì vẫn chưa đủ."

Tô Yên không muốn nghe nữa, cô sẽ lại nhớ tới những chuyện đã chôn sâu trong lòng, cô có chút xúc động ôm lấy Giang Cảnh Xuyên, không nói gì.

Giang Cảnh Xuyên ngửi mùi chanh thoang thoảng trên người Tô Yên vừa tắm xong, nhớ tới rất nhiều chuyện, anh dùng sức ôm lại cô.

Ừm, còn hối hận một chuyện nữa, không thể cho bà ngoại thấy mình cưới vợ.

Buổi tối hôm nay không ai có tâm trạng thiên lôi câu địa hỏa*, chẳng qua Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn ôm Tô Yên không buông, anh chỉ cảm thấy mình ôm thế nào cũng không đủ, thế nào cũng thích.

*Thiên lôi câu địa hỏa: chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người.

Ngày hôm sau khi ăn sáng, tâm trạng Tô Yên vẫn có chút phiền muộn, trong lòng dì Vương lại không quên chuyện Vương Tư Kỳ, ấp ủ trong lòng một lúc, bà liền đi lên trước, rót thêm sữa bò cho Tô Yên, sau đó lại như lảm nhảm chuyện nhà nói với Giang Cảnh Xuyên: "Tiên sinh, tôi để cà phê trong thư phòng cậu rồi, không biết cậu đã nhìn thấy chưa?"

Tô Yên gần như lập tức bừng tỉnh, nhìn về phía dì Vương, nếu không phải lúc này không phù hợp, cô thật muốn ôm bà một chút.

May mắn dì Vương nhắc tới, nếu không cô suýt nữa quên mất tiêu!

Chuyện Vương Tư Kỳ phải nói càng sớm càng tốt, nếu nói muộn mấy ngày thì hiệu quả hoàn toàn khác nhau!

Giang Cảnh Xuyên cau mày hỏi: "Cà phê gì?"

Ngày hôm qua anh trở về tắm rửa xong thì trực tiếp về phòng ngủ, cũng không có vào thư phòng.

Dì Vương nhìn về phía Tô Yên, Tô Yên nháy mắt liền hiểu, loại chuyện mách lẻo này chỉ có bà mới có thể khơi ra, dì Vương tưới thêm chút dầu, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Ngày hôm qua quên nói cho cậu, xem đầu óc tôi này. Hôm qua Vương tiểu thư gặp ở tiệc mừng thọ Trần lão gia tử tới đây, còn mang theo máy pha cà phê, nói rằng trước kia cậu rất thích, cho nên lần này đặc biệt mang đến."

Giang Cảnh Xuyên nhíu mày càng chặt: "Hôm qua cô ấy đến đây?"

"Đúng vậy." Tô Yên không nhanh không chậm uống một ngụm sữa bò, cười nói: "Ánh mắt Vương tiểu thư rất tốt đó, máy pha cà phê kia trông không tồi, đúng rồi, cô ấy còn nói cho em biệt thự này là do cô ấy thiết kế, còn hỏi em có thích không, em cũng không thành thạo trong chuyện này, dù sao trông cũng khá thoải mái, không ngờ Vương tiểu thư còn biết cái này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!