Chương 27: (Vô Đề)

Dì Vương khen tới tấp cách ăn mặc của Tô Yên.

Tô Yên vừa lòng ra cửa, hiện tại cô đã quen với cách ăn mặc ở đây, hơn nữa cũng học được cách thưởng thức. Cô không đánh giá nguyên thân hay điều gì khác, chỉ là trong việc trang điểm mặc quần áo này, nguyên thân thật sự hoàn toàn xứng đôi với tướng mạo này.

Vì sao Giang Cảnh Xuyên lại kêu Tô Yên đi ra ngoài ăn cơm, bởi vì tâm trạng anh rất tốt, thỉnh thoảng lại nghe được trợ lý và bạn gái gọi điện thoại hẹn nhau ăn tối dưới ánh nến. Suy nghĩ vừa hiện lên thì không cách nào xóa bỏ được, rõ ràng đã kết hôn được hơn nửa năm nhưng gần đây mới nảy sinh tình cảm với vợ mình, đối với Giang Cảnh Xuyên, đây cũng giống như thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, nghe được người khác nói đi ăn ngon thì sẽ nghĩ đến Tô Yên, cũng sẽ muốn tăng ca, dành ra thời gian rảnh cùng cô đi hưởng tuần trăng mật, suy nghĩ như vậy, xúc động như vậy, đối với Giang Cảnh Xuyên trước nay chưa từng có trải nghiệm như thế thì anh cảm thấy mới mẻ kích thích, đồng thời cũng có một chút chờ mong và thỏa mãn.

Loại cảm giác này anh không cách nào miêu tả tỉ mỉ kỹ càng, tương tự như cảm giác lần đầu tiên anh dựa vào bản thân mình nhận được đơn làm ăn, lại không hoàn toàn giống nhau, có vẻ như thỏa mãn hơn một chút.

Đây là lần thứ hai Tô Yên tới Giang thị, tiếp tân vừa thấy cô tiến vào liền vội vàng đứng dậy, thậm chí còn có người giúp cô ấn thang máy chuyên dụng. Tô Yên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vì cô gái giúp cô ấn thang máy thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, cho nên cô nhìn cô ấy cười cười, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cô."

Vừa nói xong cửa thang máy liền mở, Tô Yên đi vào thang máy, còn không quên lễ phép gật đầu với cô gái.

Không thể không nói hành động này của Tô Yên đã tăng rất nhiều độ yêu thích cho cô, cô gái kia choáng váng trở lại vị trí, vừa đặt mông xuống, người bên cạnh đã bắt lấy cô ấy hỏi: "Giang phu nhân nói gì đấy, chao ôi chao ôi, cô ấy làm sao mà còn đẹp hơn lần trước vậy……"

"Cô ấy vậy mà nói cảm ơn tôi……"

Ở quầy lễ tân bên này, từ dung mạo đến cách ăn mặc của Tô Yên, cứ thế thảo luận hơn nửa giờ vẫn cảm thấy không đủ.

Khi Tô Yên đi vào văn phòng Giang Cảnh Xuyên, anh đã hết bận rồi, dặn dò trợ lý một tiếng thì mang theo Tô Yên xuống thang máy đến bãi đỗ xe lấy xe.

Tô Yên ngồi trên ghế phụ, Giang Cảnh Xuyên nghiêng đầu liếc cô một cái, anh tự nhiên nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, hiện tại quan hệ hai người đã rất thân mật nhưng Tô Yên vẫn có chút mất tự nhiên với động tác như vậy của Giang Cảnh Xuyên, chẳng qua cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, khi Giang Cảnh Xuyên thẳng eo ngồi dậy, đột nhiên cô ôm lấy anh, cười tủm tỉm dựa vào đầu vai anh nói: "Cảm giác đã lâu không thấy anh." Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland. co để ủng hộ nhóm dịch nhé.

Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc

- Cấm Thành. 

Lời này trực tiếp đâm trúng trái tim Giang Cảnh Xuyên, tê tê dại dại, anh cũng không biểu hiện ra ngoài, lẳng lặng để cho Tô Yên ôm, một lát sau Tô Yên liền buông anh ra, giảo hoạt cười, "Được rồi, không làm chậm trễ Giang tiên sinh lái xe nữa."

Thật ra Giang Cảnh Xuyên còn muốn ôm thêm lúc nữa.

Hiện tại còn chưa tới giờ cao điểm tan tầm, đường đi thông suốt một mạch, rất nhanh đã đến nhà hàng Giang Cảnh Xuyên nói, sau khi ngồi xuống Tô Yên liền lật thực đơn, cô vẫn không quá hiểu biết cơm Tây, cô cũng chỉ ăn một chút vào ngày tiệc mừng thọ đó, những lúc khác cô đều là ăn đồ ăn Trung Quốc, căn bản là không biết nên gọi món như thế nào, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái, thoải mái hào phóng nói: "Anh giúp em gọi, được không?"

Giang Cảnh Xuyên không nhịn được bật cười, nhanh chóng gọi món.

Nhà hàng này điều kiện không tồi, hai người lại dựa vào cửa sổ, một màn cảnh đêm liền ở trước mắt, Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên, trong lòng bỗng mềm mại lạ thường, anh đột nhiên cảm thấy vợ mình thật sự rất đẹp.

"Hôm nay làm gì vậy?" Giang Cảnh Xuyên thuận miệng hỏi, anh hoàn toàn là muốn biết ban ngày cô làm cái gì, hiện tại ban ngày Tô Yên cũng không ra khỏi cửa, anh sợ cô ở nhà một mình nhàm chán.

Tô Yên không biết lúc này có nên kể chuyện Vương Tư Kỳ ra không, cô nhìn ánh mắt Giang Cảnh Xuyên, lại nghĩ đến không khí hiện tại, cô tạm thời buông suy nghĩ này xuống, hiện giờ hẳn là phải nói chuyện yêu đương mới đúng, thật sự không thể kéo một người phụ nữ khác làm phá hư bầu không khí, vẫn là chờ về nhà lại dốc sức mách lẻo thôi.

"Xem TV, ăn cơm, đúng rồi, em còn ngủ trưa." Tô Yên thành thật đáp, cô không cảm thấy sinh hoạt nhàm chán như vậy, so với cuộc sống ở hậu cung thì hiện tại coi như là thú vị vô cùng.

Giang Cảnh Xuyên trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: "Em muốn ra ngoài chơi thì cứ đi đi, giữ liên lạc với bạn bè trước kia cũng không thành vấn đề."

Mãi cho đến hiện tại, Giang Cảnh Xuyên vẫn tưởng rằng Tô Yên không ra khỏi cửa là để anh yên tâm, anh coi cô là vợ mình, không bao giờ nghĩ đến việc biến cô thành chim hoàng yến, Tô Yên nên có vòng bạn bè và cuộc sống của cô.

Tô Yên cũng nghe ra ý Giang Cảnh Xuyên, cô không định uốn nắn anh, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật ra em cảm thấy ở nhà cũng rất thú vị."

Tới nơi này cũng được một khoảng thời gian, từ trên TV có thể nhìn ra, phụ nữ sau khi kết hôn vẫn có thể ra ngoài làm việc, năm đó vừa vào cung, cô cũng từng khao khát tự do, chỉ là giáo dục nhiều năm như vậy đã thâm nhập cốt tủy, cô đương nhiên biết phụ nữ nơi này mặc dù có chút mệt nhưng sướng hơn phụ nữ trong hậu cung biết bao nhiêu.

Có lẽ có một ngày cô sẽ thực sự trở thành người ở nơi này nhưng hiện tại còn chưa phải, cô vẫn là Tô Yên ở hậu cung bị sủng đến tùy ý.

Giang Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, anh cũng không có ý định tiếp tục thảo luận vấn đề này với cô nữa: "Em nguyện ý ở trong nhà cũng không tồi, chỉ là anh muốn nói cho em biết, không ai sẽ trói buộc em, em muốn ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, muốn làm cái gì thì làm cái đó."

Tô Yên nhớ tới lời Vương Tư Kỳ, giật mình, cô làm bộ vô cùng mất mát hỏi: "Anh có cảm thấy em rất vô dụng không?"

Giang Cảnh Xuyên không rõ nguyên do: "Em có ý gì?"

"Em cũng không biết làm gì, trong công việc cũng không giúp được anh, mỗi ngày đều sống lặp đi lặp lại……" Tô Yên một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu than nhẹ một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!