Đương nhiên anh sẽ không mang Tô Yên ra gánh nồi, anh đã gánh một cái rồi, cũng không để bụng gánh thêm cái nữa.
Cuối cùng ba Giang và Giang Cảnh Xuyên lại tan rã trong không vui, mãi cho đến khi Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đi rồi, tâm tình ba Giang vẫn không chuyển biến tốt đẹp.
"Anh đây là giận dỗi ai đấy?" Mẹ Giang ngồi trước bàn trang điểm nghịch nghịch trang sức của mình, thấy ông chồng nhà mình mặt đen như đít nồi liền thuận miệng hỏi.
Ba Giang đột nhiên đứng dậy, trong lòng vẫn tức giận, "Còn không phải tiểu Xuyên, anh nói nó sang năm sinh một đứa con, nó phản lại, nói cái gì không thể đáp ứng, còn nói về sau chúng ta đừng can thiệp vào loại chuyện này, vợ chồng bọn nó tự thương lượng, vậy là ý gì?"
Có đôi khi mẹ Giang cũng rất ưu sầu, bà luôn cảm thấy tính cách và thân phận của mình quá tương phản với chồng, rõ ràng bà mới là người quan tâm thúc giục chuyện sinh con đẻ cái, bây giờ tốt rồi, hoàn toàn ngược lại.
"Có đáng để anh giận không?" Mẹ Giang vô cùng bất đắc dĩ xoay người, bà nhìn chồng mình kiên nhẫn nói: "Tiểu Xuyên nói đâu có sai, khi nào sinh con đương nhiên là hai vợ chồng nó quyết định, anh nôn nóng như vậy làm gì?"
"Tiểu Xuyên và Tiểu Yên muốn tận hưởng thế giới hai người thêm mấy năm cũng có thể hiểu được, anh đừng có quản chuyện này."
Ba Giang: "Như vậy sao được, mỗi lần ông cụ đều mắng anh."
Tủi thân chết mất QAQ.
Chẳng lẽ mỗi ngày ông phải đi hỏi chuyện giường chiếu của con trai và con dâu sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mẹ Giang càng thêm bất đắc dĩ, "Anh có thể nói với ba mẹ, ông đã khuyên Tiểu Xuyên nhưng bản thân Tiểu Xuyên không muốn sớm như vậy, nếu hai người muốn thúc giục vậy để cho bọn họ trực tiếp thúc giục Tiểu Xuyên và Tiểu Yên là được rồi, không có liên quan đến chúng ta." Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland. co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc
- Cấm Thành.
Đây là tính cách của bà, mẹ Giang không thích quản chuyện này, theo bà, đây là chuyện của con trai và con dâu, không nên để cho ba mẹ chồng hai người bọn họ gánh tội phải không?
Ba Giang nghe vợ nói xong, bản thân có chút ý kiến với con trai, lúc này ông cũng quyết định không quan tâm nữa, "Đúng vậy, lần sau ông cụ còn dạy dỗ anh, anh sẽ bảo ông tìm Tiểu Xuyên đi, dù sao anh mặc kệ chuyện này rồi."
Trong lòng Tô Yên giấu tâm sự, trên đường về cô không nói gì, Giang Cảnh Xuyên cho rằng cô cũng là bị thúc giục sinh con, thật ra anh có thể hiểu được suy nghĩ trước mắt không muốn sinh con của Tô Yên , dù sao tuổi Tô Yên không lớn, năm ngoái vừa mới chính thức tốt nghiệp, phụ nữ ở tuổi này đối với chuyện sinh con ít nhiều cũng có chút bài xích, nghĩ đến đây, Giang Cảnh Xuyên ấm áp nói: "Chuyện sinh con em không cần để trong lòng, em không muốn không ai có thể ép buộc em."
Nếu cô vẫn luôn ở bên Giang Cảnh Xuyên, chuyện sinh con có thể nhất thời lảng tránh nhưng không thể cứ lảng tránh mãi được, cô muốn thăm dò điểm mấu chốt của Giang Cảnh Xuyên, liền hỏi: "Anh nghĩ thế nào?"
"Anh?" Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: "Anh sao cũng được, hiện tại hay sau này muốn đều được."
Đây là lời nói thật, anh vừa mới nếm được tư vị tình yêu, cũng không quá khao khát đến chuyện sinh con dưỡng cái, hiện tại muốn có con hay là về sau muốn đều có thể, hơn nữa anh cảm thấy lúc ấy Tô Yên nói rất có lý, hiện tại thế giới hai người rất tốt đẹp, chờ hai bên đều chuẩn bị sẵn sàng lại muốn có con sẽ tốt hơn.
Thật ra trong một số chuyện, Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối là người đàn ông tốt, tuy rằng anh ở địa vị như vậy nhưng cho tới bây giờ không miễn cưỡng cô làm chuyện cô không muốn, riêng điểm này đã rất khó được, trước kia cô ở hậu cung, tuy rằng Hoàng Thượng cưng chiều cô đến mức muốn ngôi sao sẽ có ngôi sao nhưng đôi khi cũng khó tránh khỏi sẽ có chút cường thế.
Tô Yên ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Muộn nhất là khi nào anh muốn làm ba?"
Suy cho cùng Giang Cảnh Xuyên cũng chỉ là người đàn ông bình thường, luôn muốn làm ba.
Cô sẽ xem có thể kéo dài được bao lâu.
Giang Cảnh Xuyên nhướng mày, anh biết Tô Yên có ý gì, không khỏi buồn cười, có điều là Tô Yên hỏi đến vấn đề này cũng rất tốt, hiện tại anh thật sự không sao cả, có là tốt nhất, không có cũng không quan trọng, nhưng một ngày nào đó anh cũng không chịu được áp lực, anh cẩn thận tự hỏi một chút, trả lời: "Trước 33 tuổi đi, bởi vì anh không hy vọng khi con trở thành thiếu niên anh lại không có cách nào chơi bóng cùng nó."
Tô Yên bẻ ngón tay tính một chút, Giang Cảnh Xuyên năm nay 28, nói cách khác muộn nhất năm năm nữa sẽ muốn có con.
Ừm, vẫn có thể chấp nhận được.
Tô Yên biết bản thân mình rất mâu thuẫn, dựa theo tình hình trước mắt, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn long trời lở đất, hẳn là cô sẽ cùng Giang Cảnh Xuyên đi tiếp, sẽ không tránh được việc sinh con, nhưng cô vẫn muốn có thể chậm một ngày thì chậm một ngày.
Cô càng biết, nếu dựa theo dự đoán của cô, năm năm tới nếu không có con, như vậy, không chỉ Giang Cảnh Xuyên, cô cũng sẽ gặp phải áp lực cực lớn.
Thời điểm trước kia ở trong cung cũng không phải là chưa từng nghe nói, phu nhân của quan viên nào đó mấy năm không có con, ở trong nhà thật sự không được như ý, cuối cùng trực tiếp hạ đường*, khi đó cô vì nữ nhân này mà đã từng bênh vực kẻ yếu.
*Hạ đường: bị bỏ rơi, ruồng bỏ.
Cô đương nhiên muốn có một đứa con nhưng mà cô không biết mình có thể đảm nhận vai trò người mẹ không, càng không xác định có muốn có ràng buộc không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!