Chương 20: (Vô Đề)

Khi Giang Cảnh Xuyên tỉnh lại tinh thần sảng khoái dễ chịu vô cùng, ngược lại Tô Yên giống như cá chết nằm trên giường, không thể động đậy, chỉ cần cử động một chút liền cảm thấy đau đớn kinh khủng. Cô có chút giận dỗi nằm úp sấp trên giường, đầu gối trên gối đầu, không nhìn Giang Cảnh Xuyên. Cô biết ở những lúc như thế này, phụ nữ tính tình nhỏ nhen cũng không hề gì, nhưng đàn ông lại thấy hứng thú.

Nhìn Tô Yên trẻ con như vậy, Giang Cảnh Xuyên một bên mặc áo sơ mi một bên bật cười không ngớt, thấp giọng nói: "Không xuống ăn sáng cùng anh sao?"

Tối hôm qua sau khi hai người thẳng thắn với nhau, mức độ thân mật đã tăng lên rất nhiều, Giang Cảnh Xuyên cũng không cảm thấy không được tự nhiên nữa, không có chuyện gì mà một cuộc vận động vui sướng tràn trề không thể giải quyết cả.

Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!

Ăn cái đầu anh ấy!

Tô Yên rên lên một tiếng, vẻ mặt quyến rũ: "Không ăn, em động cũng không động đậy nổi."

Cô hơi nghi ngờ rốt cuộc trước đây Giang Cảnh Xuyên có kinh nghiệm về phương diện này không, nếu như nói có, thật ra đêm qua anh có chút luống cuống chân tay giống như tay mơ, nếu như nói không, lúc sau lại rất…… Tóm lại, Tô Yên cảm thấy đêm qua cổ họng cũng muốn khàn rồi, mà thằng nhãi này không có chút ý định dừng lại.

Mà điều làm người ta tức giận là, rõ ràng anh mới là người ra sức, nhưng tại sao cuối cùng cô lại là người mệt mỏi hả?

Thật bất công mà!

Giang Cảnh Xuyên cảm thấy khoảng cách giữa anh và Tô Yên càng ngày càng gần, anh không phải người hào phóng như vậy, nhưng ở phương diện đối xử với người phụ nữ của mình, anh vẫn vô cùng rộng lượng, anh quyết định không so đo chuyện Thẩm Bồi Nhiên nữa, anh đi đến mép giường ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Vậy nếu không anh bảo dì Vương bưng lên nhé?"

"Không cần!" Tô Yên liếc anh một cái, giọng điệu hờn dỗi.

Nếu là bình thường, tuyệt đối cô sẽ không như vậy, nhưng cô biết rõ, lòng dạ đàn ông chính là như thế, có đôi khi càng cáu kỉnh với anh, anh càng vui vẻ, chẳng qua là muốn nắm giữ thời cơ, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để cô làm bộ làm tịch. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland. co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc

- Cấm Thành. 

Lúc này Giang Cảnh Xuyên rất kiên nhẫn với cô, anh cũng không tức giận, giống như nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh, tiếp tục cười nói: "Vì sao? Mặc kệ thế nào, em vẫn phải ăn sáng cho anh."

Bất kể Giang Cảnh Xuyên không để ý nhiều tới chuyện tình cảm như thế nào, dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, cũng sẽ có dục vọng của mình, hiện tại đã ăn uống no đủ, cũng sẽ vui vẻ nói chuyện với vợ yêu nhiều hơn.

Diễn trò sớm đã trở thành bản năng của Tô Yên, trước kia cũng đã từng chơi trò đánh cuộc tình cảm, nhưng chưa từng tiếp xúc với đàn ông một cách thân mật như vậy, nghĩ đến bộ dạng mình lúc này không mảnh vải che thân, khuôn mặt trắng nõn của Tô Yên dần dần trở nên đỏ ửng, giọng nói cũng nhẹ đi rất nhiều, "Bộ dạng bây giờ của em làm sao có thể gặp người khác chứ, dì Vương nhìn thấy sẽ chê cười."

Cho dù kiến thức lý thuyết có phong phú đến đâu, về mặt tâm lý, kể cả thân thể này cũng không có kinh nghiệm, đối mặt trường hợp như vậy, đương nhiên phải tỏ ra da mặt mỏng một chút.

Nếu như quá thản nhiên, còn tưởng rằng là thân kinh bách chiến* đấy.

*Thân kinh bách chiến: trải qua hàng trăm trận chiến, dày dặn kinh nghiệm.

Giang Cảnh Xuyên vừa nghe những lời này, anh không nhịn được mà bật cười không thôi, cũng nổi lên ý muốn trêu chọc cô, "Dì Vương là người từng trải, dì có thể hiểu được."

Nếu không phải xác định mình không xuất hiện ảo giác, Tô Yên chắc chắn sẽ không tin tưởng người trước mặt mình là Giang Cảnh Xuyên, rốt cuộc anh làm sao vậy?! Rõ ràng ngay từ đầu không phải như thế, vậy mà lúc này còn có thể nói lời trêu chọc cô? Rốt cuộc anh làm sao vậy hả!

Không thể trách trong lòng Tô Yên đang gào thét, thật sự là trước kia Giang Cảnh Xuyên quá cấm dục, nhưng mà sáng sớm ngày hôm đó, anh và cô đều bị chiếm tiện nghi như nhau, sau đó anh ít nói đến mức không thể ít hơn, tuy rằng hai ngày có mạnh mẽ hơn một chút, nhưng tuyệt đối không phải thằng nhãi trước mặt này nha!

Tô Yên ngẩn ra một lát mới phục hồi tinh thần, cô quay đầu đi, mặt không biểu cảm nói: "Em không cần, em muốn đi tắm rửa một chút rồi mới xuống ăn cơm."

Dù thế nào vẫn phải giả bộ không thể.

Có điều Giang Cảnh Xuyên đáng khen ở chỗ, tối hôm qua anh còn kiên trì ôm cô đi tắm rửa, cho nên trên người chỉ có chút đau, ngược lại cũng không cảm thấy dính nhớp.

Với sự giáo dục mà Giang Cảnh Xuyên được tiếp thu, vợ không giống với những người phụ nữ khác, nếu nói trước kia trong lòng Giang Cảnh Xuyên còn coi Tô Yên là người ngoài, hiện tại anh đã hoàn toàn đặt cô vào vòng tròn người nhà của mình. Anh do dự một chút, sau đó đứng dậy khom lưng, trực tiếp dùng chăn mỏng bọc lấy Tô Yên rồi ôm lên, chọc Tô Yên liên tục thét chói tai.

"Anh làm cái gì vậy!" Tô Yên bắt lấy cánh tay Giang Cảnh Xuyên, cô mở to hai mắt kêu lên.

Giang Cảnh Xuyên ôm cô theo kiểu công chúa đi vào phòng tắm, mắt liếc cô một cái, anh vô cùng tự nhiên nói: "Không phải em không thể động đậy sao? Anh tắm rửa cho em."

Tô Yên đương nhiên vùng vẫy phản đối, đáng tiếc không có hiệu quả, vì thế lại bị ăn đậu hũ từ trên xuống dưới, chờ Tô Yên tắm rửa sạch sẽ xong, mặt nhỏ của cô cũng đỏ bừng. Khi Tô Yên kéo cánh tay Giang Cảnh Xuyên xuất hiện ở phòng khách, người từng trải là dì Vương liếc mắt một cái thì đã nhìn ra, bà vội vàng đến phòng bếp đi dọn bữa sáng cười trộm, đều là người từng trải, vừa thấy bộ dáng Tô Yên thế này đã biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt dì Vương rất có thâm ý, càng ý vị thâm trường mà nói: "Phu nhân, trong nhà có tổ yến thượng hạng, hôm nay cô có muốn uống cháo tổ yến không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!