Trong tiệc chia tay Tôn Gia Du, Thẩm Bồi Nhiên cũng không có tâm tình uống, một người vùi trên ghế sô pha dài chơi điện thoại, màn hình là weibo của Tô Yên, hắn hơi bực bội mà vò tóc, nửa tháng này, Tô Yên không cập nhật gì mới, chẳng những không đăng gì trên vòng bạn bè weibo mà như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy nhưng cuộc điện thoại kia lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng hắn, làm sao cũng không quên được.
"Anh Nhiên, sao anh không tới hát một bài vậy?" Tôn Gia Du bưng một ly trái cây ngồi xuống, cười híp mắt hỏi.
Thẩm Bồi Nhiên lắc đầu, "Không muốn, mấy người cứ chơi đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn Gia Du cắn cắn môi dưới, có phần không xác định nói: "Anh Nhiên, có phải chị Tiểu Yên giận em không? Nếu không thì em đi tìm chị ấy, giải thích rõ cho chị ấy?"
"Ngày mai em còn phải lên máy bay, thôi." Thẩm Bồi Nhiên không phải là không có ý định này, nhưng nghĩ đến ngày mai Tôn Gia Du còn phải lên máy bay xuất ngoại thì không còn suy nghĩ như vậy nữa.
"Chỉ cần chị Tiểu Yên làm hòa với anh, làm gì em cũng nguyện ý." Tôn Gia Du nói không chỉ không làm dịu buồn rầu trong lòng Thẩm Bồi Nhiên mà càng thêm phiền não.
Hắn khẽ cắn răng, chần chờ hỏi: "Gia Du, anh chỉ hỏi em lần này, hôm đó thật sự em không biết Tiểu Yên ở đó chứ?"
Vấn đề này của Thẩm Bồi Nhiên khiến sắc mặt Tôn Gia Du trắng bệch, ngày đó Tô Yên đi đến nhà Thẩm Bồi Nhiên xem phim, mặc dù hai người đã hòa thuận như lúc ban đầu thế nhưng không vượt qua giới hạn, nhiều nhất cũng chỉ nắm tay rồi ôm, khi đó hai người đang dựa vào nhau xem TV nào biết được Tôn Gia Du đột nhiên cầm chìa khóa mở cửa vào, lúc ấy Tô Yên liền tức giận, tại sao Tôn Gia Du có chìa khóa chung cư của Thẩm Bồi Nhiên, thậm chí trong tay còn cầm một túi nguyên liệu nấu ăn, giống như cô ta là nữ chủ nhân vậy.
Lúc ấy thì Tôn Gia Du khóc lóc, nói đó là mẹ Thẩm đưa cho cô ta, cô ta vốn cũng không biết Tô Yên ở đây, chỉ là muốn tới làm bữa cơm cho Thẩm Bồi Nhiên mà thôi.
Tô Yên cười lạnh không thôi, sao mà trùng hợp như vậy chứ, sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại tới lúc cô đang ở đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Bồi Nhiên nói mấy câu cho Tôn Gia Du, thuần túy là muốn hóa giải bầu không khí lúc đó, Tô Yên một bụng tức giận, trực tiếp hất tay rời đi.
Bây giờ Thẩm Bồi Nhiên một lần nữa nói chuyện này, hốc mắt Tôn Gia Du đã đỏ một vòng, giọng thấp xuống run run, "Em thật sự không biết, anh Nhiên mỗi ngày đều gọi thức ăn ngoài, hôm đó em thật sự chỉ muốn làm chút đồ ăn anh thích ăn, nếu như chị Tiểu Yên có hiểu lần thì bây giờ em sẽ đi giải thích với chị ấy."
Thẩm Bồi Nhiên cũng không phải là tên ngốc, chuyện đến mức này đã không có cách nào mà đi truy hỏi ai đúng ai sai, hắn thở dài một hơi, có ý ám chỉ nói: "Gia Du, anh vẫn luôn xem em như em gái, bây giờ em cũng đã trưởng thành, anh nói cho em biết, anh thật tâm thích Tiểu Yên, nếu như không thích cô ấy thì tội gì cô ấy đã kết hôn rồi mà anh còn dính lấy, cho nên, anh hy vọng mọi người có thể chung sống hòa thuận, tính cách cô ấy không tốt lắm, em phải nhường cô ấy nhiều hơn."
Lời nói này thật đau lòng, Tôn Gia Du nghe gần như không thể đứng vững được nhưng vẫn miễn cưỡng mà trấn định lại tâm thần, giật giật khóe miệng, "Anh Nhiên, anh... Cứ thích chị ấy như vậy sao? Nhưng chị ấy cũng đã kết hôn rồi."
Thẩm Bồi Nhiên chợt uống sạch ly rượu trong một hơi, liếm liếm khóe miệng, sắc mặt có hơi khó coi, "Cô ấy sẽ ly hôn, anh chỉ muốn kết hôn với cô ấy."
Tôn Gia Du không nói, cúi đầu, bả vai hơi co lại, cuối cùng ngẩng đầu lên, lại khôi phục nụ cười trước sau như một, "Chỉ cần anh Nhiên hạnh phúc là được."
Lúc Tô Yên vừa tỉnh lại, Giang Cảnh Xuyên mới từ phòng tắm đi ra, nhìn bộ dáng xem ra đã khá hơn nhiều, ít nhất sẽ không lôi kéo cô liên tục bày tỏ oan ức của mình như tối hôm qua, Tô Yên thở phào nhẹ nhõm. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland. co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc
- Cấm Thành.
Giang Cảnh Xuyên sau khi uống rượu say nói thật nhiều nhưng Tô Yên lại hiểu thêm về anh.
Anh rất thù dai, hôm qua anh nói với cô, ban đầu người nào gặp anh ở công ty mà không chào hỏi rồi còn cố ý đụng vào anh trong hội nghị, còn có người nào vào lúc dừng xe làm xe của anh xước mất một mảng, tóm lại, những người này thật quá đáng ghét!
Một ít chuyện nhỏ không đáng kể anh đều nhớ rõ ràng, có thể bắt nguồn từ khi anh tiếp quản Giang thị ba năm trước.
Đối với một người đàn ông như vậy, không biết sao Tô Yên lại cảm thấy buồn cười.
Ấn tượng cuối cùng của Giang Cảnh Xuyên đối với Tô Yên là lúc cô tới đón anh, anh đi tới trước giường, trên mặt có hơi chật vật, "Hôm qua em tới đón anh sao?"
Tô Yên thấy sắc mặt anh hơi lạ, trong đầu lướt qua một lần, cô trực tiếp ôm cánh tay anh, bắt đầu ngọt ngào làm nũng, "Đúng vậy, em ở nhà chờ anh mãi cũng không thấy anh về, em nhờ quản gia hỏi, bọn họ nói anh uống say, em không yên tâm nên đi tới đón anh."
Áo ngủ của cô là một chiếc váy dây màu trắng, cô hơi nghiêng người qua, phong cảnh trước ngực cô anh đều thu vào trong mắt, da Tô Yên rất trắng hơn nữa còn tràn đầy sức sống trẻ trung, quan trọng nhất là bàn tay như ngọn hành đã bóc của cô đang nắm lấy tay anh, Giang Cảnh Xuyên là trực nam ít khi tiếp xúc với phái nữ, vào một buổi sáng mà trực tiếp cứng lên. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland. co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc
- Cấm Thành.
Cũng may nửa người dưới của Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên còn duy trì khoảng cách an toàn, không để cho cô phát hiện, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Giang Cảnh Xuyên lấy khăn lông lau khô tóc liền khoác lên bụng mình, anh đẩy Tô Yên ra, làm bộ đứng dậy đưa lưng về phía Tô Yên, rõ ràng đang rất hốt hoảng nhưng giọng lại vô cùng bình tĩnh, "Hôm nay em chuẩn bị cẩn thận một chút, chiều anh sẽ để tài xế tới đón em, tối nay cần tham dự một bữa tiệc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!