Không khoa trương chút nào khi nói rằng lần này Tô Yên mang thai còn được cưng chiều hơn lần trước.
Tại sao vậy chứ? Lần trước khi cô mang thai đã là bảo bối của Giang gia Tô Gia và Tần gia, mà lúc này đây cô mang thai vẫn có được sự chú ý của ba nhà nhưng trong đó lại có nhiều thêm sự quan tâm của hai bá đạo tổng tài tương lai.
Sau khi chắc chắn Tô Yên mang thai không bao lâu, Giang Cảnh Xuyên và Đại Bảo Nhị Bảo có một cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông.
"Ngồi yên." Giang Cảnh Xuyên nhìn Nhị Bảo xụi lơ ở trên giường, anh nhíu nhíu mày, trầm giọng nói.
Người của tiểu tử này như không có xương vậy, Đại Bảo thì ngồi thẳng tắp, chỉ là tầm mắt cậu không đặt trên người ba, không biết cậu đang suy nghĩ gì.
Mặc dù Đại Bảo Nhị Bảo đều thích mẹ hơn một chút nhưng mà không thể phủ nhận một điều rằng hai cục cưng này đều có hơi sợ ba, cho nên sau khi Giang Cảnh Xuyên nói lời này, Đại Bảo Nhị Bảo ngồi ngay ngắn ngang hàng ở trên giường chờ ba tuyên bố thi lệnh.
Giang Cảnh Xuyên hết sức hài lòng với việc biết nhìn sắc mặt này của các con mặc dù chúng nó còn nhỏ tuổi.
Ít nhất hai cậu biết nên nghe lời ai, vậy là đủ rồi.
Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc nói: "Các con đều biết trong bụng mẹ có bảo bảo, đúng không?"
Đại Bảo Nhị Bảo đồng loạt gật đầu.
Trên thực tế, các cậu là người biết Tô Yên mang thai đầu tiên.
"Các con đã không phải là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà này nữa, về sau không thể làm ồn hay nghịch ngợm với mẹ, còn có một điều nữa, có thể mẹ sẽ không giúp các con tắm đâu."
Điều này là chuyện đương nhiên, mặc dù trong phòng tắm có thảm chống trượt nhưng hai cục cưng đều tắm trong bồn tắm, nếu như hơi sơ ý rồi trượt chân ngã thì sao?
Cũng may Tô Yên cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cô không đợi Giang Cảnh Xuyên nói mà đã chủ động nhắc tới chuyện này.
Ngàn lần không nghĩ tới rằng, chuyện này lại không thể nghi ngờ mà nói rằng là sấm sét giữa trời quang với Đại Bảo Nhị Bảo.
Đại Bảo trợn tròn đôi mắt, hiện tại cậu đã không thể gào khóc nữa, có lẽ vì biết hành động như vậy là trở ngại với thân phận bá đạo của cậu, cậu chỉ trợn mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên, hỏi: "Tại sao vậy ạ?"
Nhị Bảo lại khác, cậu thật sự không có cách nào chấp nhận sự thay đổi như vậy, cậu cũng mặc kệ ba có trừng mắt nhìn cậu không mà trực tiếp nằm ngửa ra sau, hai tay hai chân giang ra nằm ở trên giường mà bắt đầu gào to: "Không, con không muốn! Con không muốn!!"
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hai đứa bé đi ra từ phòng sinh, Giang Cảnh Xuyên thật sự không dám tin rằng hai đứa là anh em ruột thịt, anh càng không thể tin nổi người đang ăn vạ khóc lóc la lối là con trai của mình.
"Các con muốn có em gái không?" Giang Cảnh Xuyên không thay đổi sắc mặt hỏi.
Anh không phải là người ba sẽ vô điều kiện mà dỗ dành khi con cái không vui, điều này cũng không phù hợp với vị trí đã định của anh.
Đại Bảo nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Muốn ạ."
Giang Cảnh Xuyên không nói, anh và Đại Bảo lẳng lặng mà cùng nhìn Nhị Bảo đang ăn vạ, trong bầu không khí trầm mặc khiến người khác hít thở không thông này, tiếng của Nhị Bảo càng ngày càng nhỏ, cuối cùng có lẽ cậu cũng đã cảm thấy nhàm chán, cậu lại lần nữa ngồi dậy, hơi sửa sang lại cái áo ba lỗ của mình, cậu gật đầu nói: "Muốn, con muốn."
"Được, rất tốt. Vậy chúng ta có thể nói chuyện tiếp, nếu như mẹ giúp các con tắm rửa thì em bé trong bụng có thể sẽ không thoải mái, có thể em sẽ khóc, mẹ cũng sẽ không thoải mái, vậy các con còn muốn mẹ giúp các con tắm nữa không?" Trên thực tế, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên hoàn toàn có thể không cần hỏi đến sự đồng ý của Đại Bảo Nhị Bảo mà trực tiếp ném nhiệm vụ tắm rửa này cho các dì là được nhưng sau khi hai vợ chồng thương lượng xong, cảm thấy hai đứa bé đều sắp đi nhà trẻ, ở một mức độ nào đó mà nói thì hai đứa là cá thể độc lập, chuyện này với hai đứa mà nói là chuyện lớn, chắc chắn phải thương lượng với bọn chúng.
Đại Bảo vừa nghe rằng mẹ sẽ không thoải mái, cậu vội vàng lắc lắc đầu: "Không cần đâu."
Nhị Bảo hết sức khó khăn trả lời: "Chon cũng không cần đâu."
Giang Cảnh Xuyên vô cùng vui mừng, hai đứa bé này không nói tới chuyện khác, tuổi còn nhỏ mà đã biết đau lòng cho mẹ, vậy xem như đã rất tốt rồi.
"Được, vậy ngày mai ba bắt đầu tắm cho các con, hy vọng các con có thể phối hợp thật tốt, ở lúc ba đi làm, việc tắm rửa cho các con sẽ do các dì đảm nhiệm."
Đại Bảo Nhị Bảo không nói lời nào, hai cậu gục đầu xuống, một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.
Giang Cảnh Xuyên không để ý đến, dù sao nhìn dáng vẻ thì hai đứa xem như đã đồng ý.
Vốn Giang Cảnh Xuyên còn muốn nói thêm với hai cục cưng một chút để cho hai đứa lại không dùng đầu mà ủi ủi vào bụng mẹ nhưng Tô Yên không cho, cô nói thật ra hai đứa nhỏ cũng không dùng sức, hơn nữa với Đại Bảo Nhị Bảo mà nói thì đây là phương thức mà hai đứa chào hỏi em gái, nếu như mạnh mẽ cấm đi, hai đứa chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!