Sau một đợt im lặng, Giang Cảnh Xuyên khó khăn quay đầu nhìn dưới bụng Tô Yên, anh thấp giọng hỏi: "Em... Cái đó của em tới chưa?"
Anh vẫn nhớ khá rõ kỳ kinh nguyệt của vợ mình, theo lý mà nói thì vào tuần trước thân thích phải tới quét dọn rồi, lúc hỏi đến vấn đề này, tim của Giang Cảnh Xuyên cũng nhảy lên đến cuống họng.
Tô Yên giật mình, cô chậm rãi lắc đầu: "Chưa có."
Sau khi cô biết chu kỳ sinh lý của thân thể này, cô đều rất rõ khi nào dì cả sẽ đến, cô cũng vẫn luôn để trong lòng.
Chỉ là trong khoảng thời gian này bà Giang bệnh nặng, mỗi ngày cô phải đi qua chăm sóc bà, đương nhiên cô sẽ không rảnh mà bận tâm đến những chuyện nhỏ như thế, bây giờ bị hai con trai làm trò như vậy, cô mới giật mình dì cả đến chậm.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, cả hai đều hít vào một hơi lạnh.
Chẳng lẽ lại thật sự... Lại mang thai?
Đại Bảo Nhị Bảo còn không biết ba mẹ đang nói gì, hiện tại các cậu chỉ lo nghĩ đến em gái trong bụng mẹ, phương thức biểu hiện sự yêu thích của trẻ em có hạn, các cậu chỉ muốn giữ lại một phần thức ăn mình thích rồi cho em gái ăn, nhưng mà em gái hình như xấu hổ, luôn luôn không để ý tới các cậu QAQ, "Buổi trưa có thịt ăn có thịt ăn." Nhị Bảo cố gắng suy nghĩ một chút, cậu lại dùng đầu mà ủi vào bụng của Tô Yên, "Anh có thể chia cho em một chút xíu."
Đại Bảo trầm mặc chốc lát, cậu kéo kéo Nhị Bảo, "Có thể em ấy đang ngủ."
Nói bóng gió là không nên quấy rầy em gái.
Điều này nếu đặt trong tình huống bình thường, Tô Yên chắc chắn đều sẽ đặt toàn bộ tâm tư lên người Đại Bảo Nhị Bảo, cô sẽ cảm thấy hai con trai thật sự đáng yêu chết mất nhưng mà bây giờ cô vẫn còn trong mơ hồ.
Giang Cảnh Xuyên quyết định thật nhanh, "Đi, hiện tại đi bệnh viện kiểm tra."
Chuyện như này không thể qua loa được, cũng không muốn vì không biết có mang thai hay không mà khó chịu.
Dù sao Tô Yên cũng từng sinh hai đứa bé rồi, lúc này cho dù cô biết mình có thể mang thai cũng không đến mức ruột gan rối bời, chỉ là dù trong lòng nghĩ rằng không chắc sẽ mang thai nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười ngây ngốc.
Sau khi giao Đại Bảo Nhị Bảo cho các dì thì Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên cùng đi ra ngoài rồi chạy tới bệnh viện.
Ngồi ở ghế phụ, Tô Yên lại một lần nữa không chịu được mà xoa lên bụng mình, không coi ai ra gì mà cười ha ha.
Trong khoảng thời gian bọn họ chuẩn bị cho quá trình mang thai thì đúng là có mấy lần không dùng biện pháp tránh thai, ai cũng không nghĩ tới một lần đã trúng nhưng là người từng trải, trong lòng Tô Yên cũng biết rõ khả năng mang thai vẫn rất lớn.
Giang Cảnh Xuyên biết vì sao Tô Yên lại vui vẻ như vậy, lúc đang đợi đèn đỏ, anh vươn tay ra sờ bụng cô, cười nói: "Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn."
Mặc dù đã làm ba nhưng bây giờ anh vẫn sẽ vì một sinh mệnh nhỏ chưa biết có tồn tại không mà mừng rỡ như điên.
"Nếu thật sự có thì tốt quá." Tô Yên lại lẩm bẩm trong lòng một tiếng, đương nhiên nếu như là con gái thì không còn gì có thể tốt hơn, ý thức được mình không nên có kiểu tâm lý này, Tô Yên lại nói thầm trong lòng, bảo bối, con là con trai thì mẹ cũng yêu con giống vậy moa moa.
Rất hiếm khi mà hai vợ chồng không nói rằng mình sẽ hy vọng một đứa con gái, mặc dù biết rằng trong bụng đã có em bé, có lẽ bảo bảo cũng chưa thành hình nhưng họ vẫn sẽ cảm thấy nếu như bảo bảo là một bé trai, nếu mà biết ba mẹ có tư tưởng như vậy, có lẽ bé sẽ rất đau lòng.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, trước đó Tô Yên sinh con ở bệnh viện này, sau khi Đại Bảo Nhị Bảo sinh ra, ông Giang đầu tư cho bệnh viện một khoản cho nên bây giờ Tô Yên trực tiếp được hưởng thụ đãi ngộ cấp VIP kim cương.
Sau khi kiểm tra một loạt, Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên ngồi trong hành lang, hai người cùng xem bản báo cáo kiểm tra, đều không nói gì.
Đột nhiên Giang Cảnh Xuyên thấp giọng nói: "Vợ ơi, em nhéo anh một cái đi."
"Hả?" Tô Yên cũng ngơ ngác sững sờ.
Thật sự mang thai, chỉ là trước mắt bảo bảo còn rất rất nhỏ, mới chừng khoảng một tháng, cẩn thận tính lại, chắc là lần trải qua thế giới hai người kia, lần đó qua đêm trong chung cư của Giang Cảnh Xuyên ở trước kia, cũng vì tạm thời quyết định tới đó cho nên không chuẩn bị áo mưa.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, cả hai đều phì cười, mi mắt cong cong, thật là vui mừng.
Các y tá đi ngang qua nhìn thấy cảnh như vậy đã không còn cảm thấy kinh ngạc, phần lớn sau khi những người kiểm tra mang thai xong đều có vẻ mặt như vậy.
Thấy Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn cười ngây ngô, trong lòng Tô Yên ngọt ngào, cô nhắc nhở: "Chúng ta đến chỗ bà nội trước đi, đây là tin tốt, người già đều thích nghe."
Mang thai lần này có chút khác với lần trước, lần trước là lần đầu tiên được làm mẹ, tâm tình sẽ kích động hơn một chút, lần này lại có vẻ ổn định hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!