Chương 126: (Vô Đề)

Tối hôm đó Giang Cảnh Xuyên lại nằm mơ.

Trong mơ anh là người ngoài cuộc, rất kỳ quái là anh biết người mặc long bào kia là mình, rõ ràng hai bên tóc mai người kia đã hoa râm, rõ ràng khuôn mặt đã khác nhưng ở trong mơ, anh vẫn biết đó là mình.

Dưới ánh nến mờ tối, người kia vẫn còn đang phê duyệt sổ gấp, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, dọa cho một đám người hầu hạ ở bên đều run lên.

"Hoàng Thượng, sắc trời không còn sớm, ngài nghỉ ngơi trước đi, thái y nói ngài cần nằm trên giường nghỉ ngơi." Thái giám ở một bên trông cũng đã có chút tuổi rồi, có lẽ đã ở cùng vị hoàng thượng này một thời gian rất dài, trong giọng nói có khẩn cầu xen lẫn cả thân mật.

Có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, hắn buông bút lông trong tay xuống, hắn đứng dậy tùy ý cho thái giám phủ thêm áo choàng thật dày cho hắn, đi qua một hành lang vắng lặng thật dài, đi tới một thiên điện, mắt thấy mình đang đi vào, Giang Cảnh Xuyên cũng vội vàng đuổi theo.

Trong phòng rất nhanh đã đốt đèn lồng, lập tức sáng hơn rất nhiều.

Giang Cảnh Xuyên đánh giá căn phòng này, anh phát hiện trên tường có treo mấy bức tranh vẽ mỹ nhân, anh đến gần xem xét, tất cả đều là cùng là một người.

"Gần đây thân thể ngày càng lụn bại, ngươi thấy Tòng Hiền như thế nào?" Hoàng Thượng nằm ở một bên giường, hắn hỏi lão thái giám.

Lão thái giám hơi cúi người, "Nô tài kiến thức nông cạn, chỉ cảm thấy Vũ vương rất là khoan hậu."

"Trẫm rất yên tâm khi giao vị trí này cho hắn, thuở nhỏ hắn đã mất cha mất mẹ, ở cùng với anh em cùng tông thì có chút trầm ổn hiểu chuyện, điều đáng quý là chuyện gì giao cho hắn, bất kể lớn nhỏ, hắn đều hoàn thành rất xuất sắc."

Lão thái giám đáp một tiếng rồi cũng không dám nói gì nữa, chuyện liên quan đến ngôi vị hoàng đế, nghe một chút thì được nhưng cũng không thể phát biểu đánh giá.

"Lúc Tiểu Yên còn sống đã rất thích đứa bé này."

Lão thái giám thấp giọng cười nói: "Nô tài còn nhớ rõ năm đó Hoàng Hậu nương nương mang theo Vũ vương đi đắp người tuyết, phảng phất như vẫn là hôm qua vậy."

"Ngày mai gọi Vũ vương tới một chuyến, trẫm có chuyện muốn giao phó."

"Vâng."

Sau khi lão thái giám rời khỏi đây, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Giang Cảnh Xuyên rất không thích bầu không khí như vậy nhưng không biết vì sao mà anh lại không muốn đi, anh ngồi một bên, cũng không lâu lắm, anh chỉ thấy người kia đứng dậy đi đến trước chân dung, vươn tay ra nhẹ nhàng cẩn thận mơn trớn hình vẽ, hắn ho khan chừng mấy tiếng, một lát sau hắn mới nhỏ giọng nói: "Vũ vương đã thành gia, năm đó nàng ra đi, hắn mới chỉ cao đến eo ta, thời gian trôi qua quá nhanh, chuyện ta đồng ý với nàng ta đều đã làm xong, như vậy, có thể bằng lòng sẽ gặp lại ta vào kiếp sau không?"

"Thê tử của ta chỉ có nàng, hậu vị cũng vẫn luôn giữ lại cho nàng, cả đời này không có con nối dõi, vị trí này thật sự không biết nên giao cho ai, vậy ta giao cho Tòng Hiền mà nàng thích, được chứ?"

Hắn vừa nói xong thì ho khan thật lâu.

Hồi lâu hắn mới nghẹn ngào nói: "Ta rất nhớ nàng."

Bầu không khí này với Giang Cảnh Xuyên mà nói là một sự dày vò, bởi vì biết người này là mình cho nên vào thời khắc này người nọ cảm thấy gì thì anh cũng sẽ cảm thấy như thế, trong phòng lớn như vậy, khổ sở tuyệt vọng đập vào mặt khiến người khác hít thở không thông, làm cho nước mắt của anh rất nhanh đã rơi xuống.

"Cảnh Xuyên, Cảnh Xuyên." Lúc Tô Yên tỉnh lại, cô nhìn thấy vẻ mặt của Giang Cảnh Xuyên rất thống khổ, cô cho rằng anh nằm mơ thấy ác mộng, vội vàng đẩy đẩy anh.

Giang Cảnh Xuyên mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tô Yên, bức họa mỹ nhân trong căn phòng trong mộng kia là cô, bây giờ anh nhớ ra rồi, cái cảm giác khổ sở không nói nên lời rốt cuộc cũng đã chậm rãi phai nhạt hơn nhiều, anh ngồi dậy ôm Tô Yên vào trong ngực, anh không mở miệng nói chuyện.

Mơ là một thứ rất thần kỳ.

Từ nhỏ đến lớn anh đã từng nằm mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái nhưng chưa từng có lần nào mà cảm thấy đau lòng như trong giấc mơ này.

Đau lòng trong mơ và sau khi tỉnh lại ôm cô, thỏa mãn ngửi mùi hương trên người cô đã hình thành hai thái cực rõ ràng.

"Anh nằm mơ thấy ác mộng à?" Tô Yên ôm anh, cô vươn tay ra vỗ vỗ lưng anh, nhẹ nhàng nói.

"Ừm." Giang Cảnh Xuyên không muốn nhớ lại giấc mơ kia nữa.

Thấy Giang Cảnh Xuyên không đề cập tới, đương nhiên Tô Yên cũng sẽ không truy hỏi, chỉ là Giang Cảnh Xuyên ôm cô cũng sắp hơn mười phút rồi, cô nghĩ, giấc mơ kia chắc chắn rất kinh khủng, ngay cả Giang Cảnh Xuyên cũng bị giật mình.

Bởi vì Giang Cảnh Xuyên thất thố mà khi đang ăn bữa sáng, rất hiếm khi không thấy Tô Yên chăm nom Đại Bảo Nhị Bảo mà cô ngồi bên cạnh Giang Cảnh Xuyên ân cần hỏi han.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!