Chương 49: Về nhà

"Há, người anh em, sao về nhanh thế?" Ưng vẫn ngồi ở nơi cũ, tóc tai bù xù thẩn thờ trước thi thể của quái vật nào đó, lúc này y cảm thấy không khí ở phía sau dao động, nhìn lại thì thấy Hình Viêm phá vỡ không gian, đi đến.

Bầu trời trên đấu trường Tu La vẫn nhuộm một màu máu, tiếng oán thán và chém giết không ngừng, vào được nhưng không thể ra, mỗi ngày vẫn lập lại quá trình đầy bi thảm này, dù sống hay chết, dù vui hay buồn.

Ưng cũng không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, y đã sớm mất đi quan niệm về thời gian, quên đi hình ảnh về thế giới bên ngoài, quên cả người nhà và bạn bè. Y cũng từng muốn thoát khỏi đây, đến bây giờ chỉ có thể thở dài nhìn trời buông tha.

"Mật thất cho tôi một nhiệm vụ gấp, nên tôi phải quay về." Hình Viêm đi đến bên cạnh Ưng, anh cúi đầu nhìn thanh đao trong tay, lưỡi đao trong tay anh trở nên cực kỳ linh hoạt, xoay vòng đẹp mắt. Thấy động tác của Hình Viêm, Ưng đột nhiên nhíu mày, nói: "Đây không phải đao của cậu."

"Đúng, không phải." Hình Viêm có chút mê muội vuốt ve lưỡi đao, thân đao đen tuyền dưới bầu trời đỏ tươi ánh ra màu máu, tà ác nhưng lại khiến người ta rung động.

"Tuy rằng rất giống đao của cậu, gần như được đúc ra từ một khuôn, nhưng đó không phải, Hình Viêm cậu làm mất vũ khí của mình à?"

"Không, tôi chỉ tặng nó cho người khác."

Ưng lập tức giật mình, ngẩng đầu nhìn Hình Viêm: "Tặng? Vũ khí cũng có thể tặng người khác?"

"Đương nhiên có thể."

"Sao có thể, vũ khí của mình sao lại để người khác dùng?" Ưng không hiểu. Y không hiểu cũng rất bình thường, mật thất đã quy định như thế, vũ khí của mỗi người là độc nhất vô nhị, cho dù là người cùng chung máu mủ cũng chưa chắc đã dùng được.

Nhưng Hình Viêm không trả lời câu hỏi của Ưng, anh đăm chiêu nhìn thanh đao thật lâu, bỗng nhiên mỉm cười, nói một câu không rõ ràng: "Vũ khí của người khác, tôi đương nhiên có thể dùng."

Ưng nghe nhưng không hiểu, cũng lười suy nghĩ, vũ khí đưa cho ai cũng là chuyện của Hình Viêm, nên y theo đó mà hỏi: "Mật thất cho cậu nhiệm vụ gì?"

"Thiên Khải Giả xuất hiện, mật thất bảo tôi đi giết hắn." Hình Viêm cười lạnh, cất đao đi, quay đầu nhìn Ưng tiếp tục nói: "Đúng rồi, những thứ tôi gửi cho anh trước kia, còn giữ không?"

"Sao vậy? Muốn lấy?" Ưng hỏi: "Thế nhưng những thứ này đã vô dụng với cậu."

"Tôi chỉ muốn biết nó còn hay không?" Hình Viêm trả lời.

"Không còn." Ưng lắc đầu "Biến mất rồi, những thứ như linh hồn rất khó giữ, không biết đã bay đi đâu."

"Vậy à, đúng là gay go thật."

"Sao đột nhiên nhớ đến thứ này?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến đoạn ngày còn trong bóng tối kia." Hình Viêm hình như không muốn nhiều lời, nói với Ưng: "Tôi đi đây."

Ưng cũng không nói gì nữa, nhìn Hình Viêm cười: "Phải sống mà về."

Thật may mắn, mình còn sống.

Bầu trời bên ngoài chỉ vừa tờ mờ sáng.

La Giản vô tri vô giác mở mắt, tựa như có thể trở về thế giới thật khiến cậu vừa vui vừa khó tin được, La Giản sửng sốt rất lâu mới xác nhận mình đang nằm trong phòng ngủ của mình, mà không phải căn phòng học yên lặng đầy xác chết, không có mảnh giấy đáng ghét kia, không còn những hồn ma lãng đãng xung quanh.

La Giản nằm trên giường, tất cả các vết thương và vết máu đã biến mất không còn, thanh đao vẫn nằm trong tay cậu, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện điều khác biệt.

La Giản choáng váng ngồi dậy, trên người cậu là bộ chiến phục màu xanh đậm kia, chất lượng rất tốt, rất thoải mái, mặc ngủ cũng không có gì khó chịu, thế nhưng lúc này đang là mùa hè, mặc thứ này rất nóng, La Giản vội vàng cởi ra chạy vào phòng tắm, lúc cậu đi ra thì trời đã sáng.

Tuy rằng vừa trải qua một đêm trốn thoát sống chết, nhưng tinh thần La Giản lại tốt đến không ngờ, cậu đi đến trước tủ lạnh lấy một chai nước ra nốc sạch rồi mới lấy mảnh giấy in hoa được dán trên tủ lạnh xuống, cúi đầu nhìn sơ qua, nội dung là như thế này:

"Kính gửi La Giản tiên sinh.

Mật thất một người đã hoàn thành sau khi cậu trải qua một trận kinh tâm động phách, thế nhưng hành trình vẫn chưa chấm dứt, bốn ngày sau cậu và đồng đội sẽ tiếp tục tiến vào mật thất, xin chuẩn bị kỹ càng và giữ trạng thái tốt nhất, ngoài ra, phần thưởng của cậu được đặt ở trên bàn.

Như trên, chúc cậu may mắn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!