Chương 42: Thoát khỏi hoa trong gương, trăng trong nước (1)

Trước khi mảnh ghép cuối cùng hoàn thành, La Giản đã tìm được nó từ trong một cái đầu lâu, điều này khiến La Giản nhận ra trong cơ thể con người có rất nhiều nơi để giấu đồ vật. Cậu đập nát tất cả những thi thể chỉ để tìm một mảnh gương nhỏ như thế, như vậy cũng chỉ còn hai cái xác này là cậu chưa tìm.

"Mạo phạm." La Giản suy nghĩ, cuối cùng vẫn bắt tay hành động, cậu đưa xác của thầy giáo xuống rồi lột quần áo, thi thể của ông ta đã phân hủy đến mức chỉ còn lại vài miếng thịt thối nhầy nhụa, sau lớp quần áo là bộ xương trắng, nội tạng đã biến thành một bãi nước đen, tìm thật lâu La Giản mới thấy chiếc chìa khóa và một mảnh giấy in hoa tím trong miệng ông ấy.

Một chiếc chìa khóa đã rỉ sét, còn mảnh giấy lại có nội dung như sau:

Xin chào La Giản tiên sinh:

Để đi đến bước này có lẽ bạn đã hiểu biết về mật thất này rồi, như vậy tôi cũng không ngại nói cho bạn biết, một trong hai là chìa khóa giả.

Gợi ý ngoại lệ:

Thứ nhất, đừng dùng chìa khóa giả mở cửa thật, nếu không bạn sẽ ở lại thế giới ảo mãi mãi.

Thứ hai, cũng đừng dùng chìa khóa thật mở cửa giả, nếu không muốn kết cục của bạn giống như trên.

Thứ ba, tìm được người biến mất cuối cùng mới tìm được con đường rời khỏi mật thất chính xác.  

Như trên, tôi đã gợi ý cho bạn, chúc bạn may mắn.                                                              

"Xem ra cho dù mình có tìm được chìa khóa, thì tình hình cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu." La Giản mân mê chiếc chìa khóa trong tay, chiếc chìa khóa hình như đã có từ rất lâu, rỉ sét đến đổi màu, nhìn kỹ sẽ phát hiện trên bánh khóa có một vết nứt nhỏ.

La Giản nhét chìa khóa vào trong áo, sau đó tìm trong thi thể của cô gái kia, lúc này cậu mới phát hiện một việc đáng sợ, cậu  tìm được một chiếc điện thoại từ trong bụng cô ấy!

Cũng là một chiếc nokia kiểu cũ!

Di động lấy từ bụng của xác chết, bên trên còn dính chất đen đen ghê tởm gì đó, lúc La Giản phát hiện thật sự chỉ muốn nôn thốc nôn tháo, nhưng cậu vẫn cố nhịn đưa tay vào bụng cô ấy, cái xác này chưa phân hủy hết, một đống thịt và nội tạng vẫn còn sót lại, nhưng lần này La Giản lại tình nguyện nó chỉ còn một bộ xương trắng.

"Đừng trách tôi, đừng trách tôi." La Giản vừa tìm vừa lầm bầm, cậu rất sợ thứ này đột nhiên nhúc nhích, tuy chuyện này La Giản đã gặp rất nhiều lần, cũng nên quen dần với nó, nhưng cậu vẫn sợ, bởi vì định nghĩa "chết" ở trong mật thất kỳ quái này chẳng có bất cứ tác dụng nào, hỗn loạn và ly kỳ khiến ta không thể nào không phòng bị.

Khi La Giản cầm điện thoại trên tay cậu vẫn có chút không dám tin, theo bản năng chạm vào chiếc điện thoại nokia trong túi áo! Hai chiếc điện thoại này giống nhau như đúc, cũng màu đen, cũng một kích cỡ, tuy La Giản nhạc nhiên nhưng cũng phản ứng rất nhanh, tùy tay kéo bức màn lau khô chiếc điện thoại, sau đó mở máy đợi khoảng một phút, ngay lúc La Giản thất vọng vì nghĩ màn hình đã hỏng thì nó lại sáng.

Nguồn điện báo hiệu pin yếu, thời gian là 00:00:00, sau khi mở máy thì điện thoại báo lượng pin không đủ, La Giản nhanh chóng mở danh bạ ra nhưng bên trong trống rỗng, cậu vội mở hộp thư, bên trong có một tin nhắn đã gửi đi, rất ngắn gọn, rất quen thuộc:

Cứu em với.

La Giản nhìn chằm chằm vào đó, đột nhiên cổ họng đau rát làm cậu có cảm giác như bộ phổi đang bị đè ép, không thể hít thở, đau không thể chịu đựng. La Giản thở dốc, chậm rãi lấy chiếc điện thoại khác trong túi, mở hộp thư đến, bên trong cũng có một tin nhắn ngắn gọn như thế:

Cứu em với.

"Vậy chiếc điện thoại này là của ai?" La Giản tự hỏi bản thân, chiếc điện thoại lấy ra từ bụng xác chết của cô gái thì rõ ràng nó là của cô ấy, trước khi chết cô còn gửi một tin nhắn cầu cứu, nhưng rất kỳ lạ… Đối tượng xin giúp đỡ không phải là thầy giáo – người yêu của mình, mà lại là…

Chiếc điện thoại này của ai? La Giản nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay, đây là chiếc cậu đã tìm được trong ngăn bàn khi cậu vừa vào mật thật, sách vở nơi đó không có họ tên, rất rõ ràng nơi La Giản ngồi chính là chỗ của cậu học sinh thứ 35 đã biến mất.

"Điểm quan trọng nằm ở người biến mất cuối cùng." La Giản nói: "Nhưng ngay cả tên cậu ta là gì mình cũng không biết, cậu ta chỉ để lại vài cuốn sách và một chiếc điện thoại, cậu ta có liên quan gì đến việc này? Vì sao lại xin giúp đỡ từ cậu ta?"

La Giản khó hiểu thở dài, chiếc điện thoại của cô gái kia chốc nữa sẽ hết pin, dù có tìm nữa cũng không thấy manh mỗi nào có ích, La Giản đành phải đặt chiếc điện thoại đó xuống, cậu phải vào mật thất ảo để tìm chiếc chìa khóa còn lại.

La Giản nghĩ đến đây lập tức cất điện thoại đi lấy tấm gương ra, chiếc gương này rất phiền toái, mỗi lần cần đến đều phải ghép lại, cầm trên tay đọc bài thơ kia, sau đó là cảm giác buồn nôn chóng mặt, khi mở mắt La Giản đã thấy bản thân ở trong mật thất ảo.

Đi xung quanh mật thất ảo một lần, La Giản bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, cậu học sinh biến mất cuối cùng đang ở đâu? Cả một mật thất chỉ có bao nhiêu đây, đứng trên bục giảng nhìn xuống cũng có thể nhìn thấy rõ từng ngóc ngách, chẳng có nơi nào có thể giấu người, dù là mật thất ảo hay mật thất thật cũng không có nơi để ẩn nấp, nếu thế người cuối cùng đang ở đâu? Đã chết? Hay biến thành một cái xác?

Hoặc trốn ở đâu đó?

"Trừ mình ra thì nơi này không ai còn sống." La Giản đi vòng quanh mật thất quan sát kỹ từng thứ, thời gian trong mật thất ảo đã ngừng lại, La Giản nhìn thoáng qua điện thoại, khi rời khỏi thời gian lại tiếp tục, sau đó anh trở về đây, thời gian lại ngừng.

Bởi vì không hạn chế thời gian, La Giản xem xét mọi thứ cẩn thận hơn, nhưng không tìm được thứ gì có tác dụng, miệng vết thương trên người anh lại đau nhức, La Giản thấy thật mệt, cậu tìm một chiếc ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, La Giản dựa vào lưng ghế ngẩng đầu nhìn trần nhà, chiếc quạt sắt đã rỉ sét, chiếc đèn treo mờ nhạt, cả bức tường ẩm mốc tối đen.

La Giản nhìn nhìn, hạ mi mắt, không hay không biết nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!