Trong rừng ngoại trừ Phong Vũ Lam và Đoạn Ly thì không còn người thứ ba. Phong Vũ Lam chạy vào cánh rừng ở ngoại thành, bóng đêm yên lặng buông xuống, bao phủ khắp nơi.
"Xem ra, cậu không còn sức để phản kháng nữa." Đoạn Ly nâng đao ngồi xuống trước mặt Phong Vũ Lam, đánh giá cậu ấy từ trên xuống dưới: "Chấp nhận số phận rồi?"
Phong Vũ Lam không mở miệng, gương mặt lạnh tanh nhìn Đoạn Ly, nhìn gần sẽ thấy gương mặt của gã đàn ông này càng dữ tợn, Đoạn Ly cũng là một người dễ nhìn, nếu như nửa khuôn mặt kia của gã không bị hủy. Nhưng khí chất của Đoạn Ly rất phóng túng, vừa yêu dị lại tao nhã, với gương mặt đó càng khiến gã thêm chói lọi, đáng tiếc, vết sẹo xuất hiện thì chẳng còn hoàn mỹ nữa.
Chính nơi không hoàn mỹ này khiến gã trông khát máu và dữ tợn.
Một nửa gương mặt tựa như ma quỷ.
"Cậu muốn chết kiểu nào?" Đoạn Ly hỏi, mỉm cười nói: "Cậu là người trốn được tôi lâu nhất, tôi sẽ ngoại lệ cho cậu chọn."
Phong Vũ Lam không nói lời nào, vô thức cúi đầu nhìn sách ma trong tay, nội dung bên trong trừ chủ nhân thì không người nào xem được, dù là ai cũng chỉ thấy một trang sách trống rỗng.
Phong Vũ Lam cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn Đoạn Ly: "Vậy anh thích giết người bằng cách nào?"
"Ờm… Rất nhiều." Đoạn Ly rất có hứng thú, híp mắt cẩn thận đánh giá Phong Vũ Lam, gương mặt của cậu ấy rất nhỏ, nhìn qua như thiếu niên ốm yếu, hoạt động quá nhiều và mất máu khiến gương mặt cậu ấy tái nhợt, đôi môi dính máu mê người, Đoạn Ly nhìn nhìn nhịn không được liếm môi, nói:
"Tôi đã từng giết rất nhiều người, trước kia khi còn là người chơi, tôi sẽ vì một chút nguyên nhân không đâu mà giết chết đồng đội, sau đó tôi trở thành đao phủ của thành phố này, tuy rằng không cần phải chạy trốn giữa những cái mật thất chó má kia nữa, nhưng lại không thể không giết chết những đám người chơi mới đáng thương này… Dù tôi rất thích giết người bằng nhiều cách… nhưng, ở trong mật thất chơi vui hơn nhiều."
Phong Vũ Lam nâng mắt nhìn chằm chằm vào Đoạn Ly, cánh tay khẽ đặt lên sách ma, ngón tay dùm sức đâm vào mép nhọn của quyển sách, giọt máu chảy ra, đồng thời trên sách má cũng xuất hiện một dòng chữ.
Ma chú cậu ấy đặc biệt bắt đầu, thuật triệu hồi bắt đầu, thời gian tiến hành: mười phút, tiến độ: 1%
"Tôi giết nhiều người như thế, cũng dùng nhiều cách khác nhau." Đoạn Ly cười lạnh: "Rút gân lột da, đến các cực hình ở thời cổ đại tôi cũng thử qua… nhưng, với cậu… tôi muốn dịu dàng hơn một chút."
Đoạn Ly nói xong, đột nhiên chụp lấy tay Phong Vũ Lam, kéo cậu ấy vào trong ngực sau đó đá bay sách ma, cuốn sách xoay vòng trên mặt đất khiến tro bụi bay khắp nơi, rồi ngừng lại. Đoạn Ly cười lạnh: "Ở trước mặt tôi mà muốn lén lút như vậy sao?"
Phong Vũ Lam tiếc nuối nhìn thoáng qua sách, cười khổ nói: "Tôi thật sự không lén lút được trước mặt anh rồi."
Đoạn Ly vừa lòng nheo mắt, liếm đôi môi đã khô, sau đó nắm tóc Phong Vũ Lam ép cậu ấy ngẩng đầu, Đoạn Ly cúi đầu cắn lên đôi môi hồng nhạt kia.
Động tác của gã rất dịu dàng, gã không ngừng mà vẫn có thể nói: "Tôi từng nghĩ cách cưỡng bức rồi giết chết họ, nhưng chỉ có cậu khiến tôi có hứng thú đó."
Đoạn Ly chỉ nói một câu đã khiến Phong Vũ Lam sợ hãi, nhưng trên gương mặt chẳng có biểu tình gì. Bởi vì Phong Vũ Lam luôn bảo trì trạng thái hóa ma, cũng giống như khi La Giản cầm đao sẽ tiến vào trạng thái chiến đấu vậy, trạng thái này khiến Phong Vũ Lam luôn giữ được tỉnh táo, đầu óc chuẩn xác như máy móc, mỗi một bước đều được tính toán kỹ, cho dù phát triển theo hướng khác, Phong Vũ Lam cũng theo đó tính toán đường đi kiên trì đến cùng.
Không thành công thì hy sinh vì chính nghĩa.
Đoạn Ly kéo cậu ấy vào bụi cỏ, sắc mặt phong Vũ Lam tái nhợt nhưng chẳng ư hử tiếng nào, cũng không vùng vẫy, vì cậu ấy đang giữ thể lực, hy vọng sách ma sẽ triệu hồi ra một thứ gì đó vừa hùng mạnh vừa đáng sợ, ma chú này rất nguy hiểm, bởi vì thân thể của Phong Vũ Lam có thể không chịu nổi áp lực từ tinh thần khiến bản thân phát điên, cũng có thể khiến ngũ tạng của cậu ấy nổ tung hay thất khiếu chảy máu, nhưng Phong Vũ Lam không muốn chết.
Chỉ cần còn cơ hội để cậu ấy sống, Phong Vũ Lam đều muốn thử.
Phong Vũ Lam không may mắn như La Giản, không có tinh thần và thể xác như cậu, có đôi khi còn ngu ngốc hơn cả La Giản. Nhưng không sao, cậu ấy còn niềm tin, chỉ cần thế, những thứ cậu ấy muốn rồi cũng sẽ có được.
Sách ma nằm ở xa vẫn xuất hiện một dòng chữ.
Thời gian tiến hành: Mười phút, tiến độ 68%.
Tôi vẫn muốn sống!
Khoảng khắc đó Phong Vũ Lam gần như đã phát điên, trong mắt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt vừa giận dữ lại có vẻ yên lặng, cậu ấy bị Đoạn Ly đè xuống đất, Đoạn Ly có vẻ đã quyết tâm thử cách giết người mới này, gã không thể chờ để lột hết quấn áo đối phương, không hề chuẩn bị gì, cứ thế tách chân Phong Vũ Lam ra rồi tiến vào.
Phong Vũ Lam run rẩy, trước mắt tối sầm, đành đau đớn nhắm mắt lại.
—
Ở một nơi khác, La Giản dẫn Thập Tam và Thập Tứ đến miếu Thanh Sơn, đột nhiên nhịp tim La Giản tăng nhanh, quay đầu nhìn ra ngoài, màn đêm đã buông xuống.
"Tình huống có biến." La Giản đột nhiên nhíu mày, quay đầu nói với Thập Tam và Thập Tứ: "Theo tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!