Chương 17: Thoát khỏi thuyền ma (4)

La Giản không biết mình phân tích có đúng hay không, cậu không có chứng cứ nào để chứng minh hung thủ cuối cùng chính là người phụ nữ ấy, trên thực tế cậu cũng không cần làm vậy, La Giản không phải cảnh sát, không lo nhiều được như thế, cậu cần hiểu được cách suy nghĩ và hành vi của hung thủ là đủ rồi.

"Nhưng cuối cùng bà ta sẽ trốn ở đâu?" Phong Vũ Lam cố gắng dung nhập vào cách suy nghĩ của nhân vật, nhưng cậu ấy phát hiện đó hoàn toàn là phí công, tư duy giữa nam và nữ hoàn toàn khác nhau, cái đầu của Phong Vũ Lam căn bản không đủ dùng.

"Đâu cần phải suy nghĩ, không phải trên mảnh giấy đã chỉ rất rõ rồi sao?" La Giản lấy mảnh giấy tìm được trên đài viễn vọng ra, lật sang mặt trái cho Phong Vũ Lam:

Sĩ quan là người cuối cùng bị giết chết, gã đứng trên đài viễn vọng, ngưng mắt nhìn bóng dáng hung thủ.

"Cái này… tớ thật sự không hiểu nổi." Phong Vũ Lam cào mái tóc đã rối bời: "Đứng trên đài viễn vọng có thể nhìn rõ toàn cảnh ở boong tàu, trên boong tàu chỉ có một bộ thi thể, căn bản không thể nhìn thấy hung thủ?"

"Không, hung thủ ở boong thuyền!" La Giản chắc chắn nói: "Bà ta ở dưới boong tàu!"

"Dưới boong tàu?"

"Có lẽ cậu không biết, có một con thuyền từng xây dựng một cánh cửa ngầm trên boong tàu, nếu mở ra có thể đi vào một không gian kép. Người bình thường sẽ không ai biết việc này, nhưng ông nội tớ từng là thủy thủ nên tớ mới biết." La Giản giải thích.

"Thứ này cũng giống như những lăng mộ của hoàng tộc ở cổ đại, những công tượng bị bắt chôn theo sẽ mở mật đạo chạy trốn. Nghe nói ở thời đại đó rất tàn khốc, bọn hải tặc bắt người dân đóng thuyền cho bọn chúng, sau đó còn treo cổ người ta lên cột buồm, rất nhiều người vì muốn tìm lối thoát nên đã thiết kế một cánh cửa ngầm, dùng để giấu lương thực hoặc để ẩn nấp, đều rất tốt."

"Trên con thuyền này cũng có cửa ngầm?"

"Không biết, chúng ta chỉ cần trở lại boong tàu tìm là được." La Giản nhìn thoáng qua cửa phòng thuyền trưởng.

"Nhưng bên ngoài còn có…" Phong Vũ Lam nhớ đến kẻ lạ mặt ở trên boong thuyền, tuy chỉ đối mặt một lần, nhưng Phong Vũ Lam vẫn nhớ rõ đôi mắt đỏ hỏn trong bóng đêm của đối phương, tựa như được dùng máu tươi đúc thành, rõ ràng đó không phải là đồng tử của con người.

La Giản nhớ đến kẻ truy sát kia, lòng dạ cũng thấy bồn chồn, cậu không biết vì sao mình xui xẻo như thế, hai lần đều gặp phải kẻ truy sát, khoan đã…kẻ truy sát?

La Giản bỗng nhiên đưa tay sờ vào hình xăm tròn trên cổ, rắn cắn đuôi quấn vào người. Ai cũng biết, khi rắn đuổi theo đuôi mình sẽ cong thành một hình tròn. Trong lịch sử cổ đại cũng từng có viết, điều này tượng trưng cho luân hồi, không mở đầu, không kết thúc, là luân hồi vô tận.

Hình xăm này tựa như đang tượng trưng cho ẩn ý của mật thất, dù là kẻ truy sát cũng sẽ đuổi giết không ngừng sao? La Giản vuốt hình xăm, mồ hôi bất giác tuôn ra, nếu cậu đoán đúng, vậy hình xăm do kẻ truy sát để lại cho cậu là cố ý để cậu tìm được đường thoát, sau đó ở trong mật thất đùa giỡn con mồi ngốc nghếch của mình.

La Giản biến sắc, Phong Vũ Lam đứng nhìn cũng bị giật mình, vội vàng kéo tay La Giản, trấn an: "A Giản, cậu sao thế? Vết thương lại đau à?"

La Giản im lặng, cậu lo lắng nhìn Phong Vũ Lam. Nếu cậu có dấu hiệu của kẻ truy sát, như vậy có liên lụy đến A Lam không, có khi nào bọn họ sẽ… chết?

Chết?

Tựa như những cái xác trong rương vậy, hư thối đến chỉ còn lại xương trắng, chẳng còn nhìn ra hình dạng, bị mọi người bỏ quên trong góc tối, biến mất ở thế giới này, rời khỏi cuộc đời của La Giản.

La Giản đưa tay chạm vào mặt Phong Vũ Lam, mặt cậu ấy mềm mại nõn nà, rõ ràng bị động tác này của La Giản làm giật mình, gương mặt nhỏ đỏ bừng, không tự nhiên nói: "Kì quá hà ~ nếu cậu thổ lộ tớ sẽ không từ chối đâu!"

Mặt La Giản tối sầm, nâng tay cốc mạnh vào đầu Phong Vũ Lam.

"Ai da… Đau đau…" Phong Vũ Lam lại dùng ta che đầu, bất mãn lầm bầm: "Lại đánh tớ!"

"A Lam!" La Giản đột nhiên nghiêm túc, khiến Phong Vũ Lam không thể không đứng đắn trở lại, ngẩng đầu nhìn La Giản.

"Trong mật thất này, tớ không thể bảo đảm an toàn cho cậu." La Giản nắm chặt tay Phong Vũ Lam, nói thật rõ: "Nên… Cậu phải học được cách tàn nhẫn, dùng mọi thủ đoạn để mình sống! Cho dù có vứt bỏ tớ."

Có lẽ La Giản chưa bao giờ dùng giọng điệu  nghiêm túc nặng nề thế này để nói chuyện với Phong Vũ Lam, cậu ấy ngơ ngác nhìn La Giản, rất lâu sau cậu ấy mới lắc đầu, tức giận quát: "Cậu đùa kiểu gì thế, bảo tớ bỏ cậu? Đầu cậu bị nước vào hay cho heo ăn?! IQ của cậu chị chó gặm hết rồi à?!"

Phong Vũ Lam rống rất lớn, đến La Giản cũng giật mình, đành phải nói: "Tớ chỉ không muốn cậu chết…"

"Vậy tớ nỡ để cậu chết sao!" Phong Vũ Lam nâng cao giọng, rõ ràng hơn thế La Giản, cậu bị cậu ấy áp đảo đến không dám ngẩng đầu, chỉ tội nghiệp gục đầu xuống.

Phong Vũ Lam hít sâu một hơi, ép bản thân tỉnh táo lại, cậu ấy tìm từ ngữ, trầm giọng nói với La Giản: "Tớ biết tớ không thông minh như cậu, thật ra điều tớ sợ nhất là cậu cảm thấy tớ cản trở, tớ sợ mình trói buộc cậu, hoặc cậu nể tình anh em mà bảo vệ tớ, như vậy thà để cậu vứt bỏ tớ còn hơn."

"Tớ không…" La Giản nghe như thế lập tức ngẩng đầu phản bác, nhưng bị Phong Vũ Lam cắt ngang.

"Tớ hiểu! Tớ chẳng biết gì về cái mật thất này, những thứ tớ có thể giúp cho cậu rất có hạn, vì tớ chẳng có gì bằng cậu cả…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!