Chương 9: (Vô Đề)

Trở lại tòa soạn, tổng biên tập gọi Cố Gia Ý đến rồi gợi ý cho cô một số chủ đề cho chuyên mục ẩm thực tháng sáu này, nghe xong cô quay trở về chỗ làm việc của mình thì sữa đông hai lớp cùng bánh bạch tuộc đều đã được đồng nghiệp chia nhau ăn hết.

Khi ngày Quốc tế Thiếu nhi đến gần, vòng bạn bè WeChat và cả QQ của cô vô cùng náo nhiệt với đủ loại bài đăng khác nhau. Cố Gia Ý tình cờ lướt đến bài đăng WeChat của một người bạn thời đại học với nội dung [Tôi muốn có quà cho Quốc tế Thiếu nhi], thấy hình ảnh trong bài đăng đó khá thú vị nên Cố Gia Ý liền trộm lưu lại tám bức ảnh rồi thay bức ảnh selfie ở chính giữa thành ảnh của mình rồi đăng lên vòng bạn bè.

Có lẽ là vì bình thường Cố Gia Ý rất ít khi đăng bài lên WeChat nên chỉ vài phút sau, bài đăng của cô đã nhận được không ít tin nhắn và bình luận, thậm chí bà chủ của "Tháng năm xưa cũ"

- Tần Uẩn Chi cũng góp vui gửi tin nhắn thoại qua WeChat hỏi cô muốn quà gì.

Cố Gia Ý đọc được thì khẽ cười, bắt đầu di chuyển những ngón tay trả lời lại.

Nghi Gia: Cháu muốn có Doraemon, muốn gì cũng có.

Dì Tần: Được nha.

Nghi Gia: Dạ? Dì có thể cho cháu Doraemon thật sao ạ?

Dì Tần: Dì cho cháu một anh người yêu, tới lúc đấy muốn gì có nấy!

Nghi Gia: Haha…

Dì Tần: Dì nói thật đó, cháu trai dì vẫn còn độc thân, cháu có muốn gặp thử không?

Nghi Gia: …

Cố Gia Ý không nghĩ tới Tần Uẩn Chi sẽ nói với cô những lời này, cô cũng không nghĩ tới một ngày nào đó dì ấy sẽ sắp xếp cho cô một buổi xem mắt, dù sao thì thời gian Cố Gia Ý quen biết Tần Uẩn Chi tính ra cũng không quá lâu.

Một lần tình cờ bị đồ ăn của Tần Uẩn Chi làm cho mê muội, lại ngưỡng mộ nét đẹp học thức, dịu dàng của dì ấy, hai người liền trở nên thân thiết. Dù gì trước đây cha mẹ cô cũng từng kỳ vọng cô sẽ trở thành một cô gái dịu dàng lễ phép như dì Tần, thế nhưng cuối cùng cô lại trở thành một đứa con gái ương bướng.

Về phần tình cảm, Cố Gia Ý lắc đầu thở dài, đây không phải là tình yêu mà cô muốn. Cố Gia Ý nghĩ, bản thân đúng thật là mâu thuẫn mà. Sau khi trải qua mối tình với Vệ Thanh Lãng, một mặt cô mong muốn có được một tình yêu bình dị, một mặt lại không có cách nào chấp nhận được cách thức xem mắt hoàn toàn bình thường này. Cô nghĩ tình cảm đến bằng cách này có quá nhiều mục đích, thế nên nếu sau buổi xem mắt, hai bên hợp tính mà đến với nhau cô dường như lại không cam lòng lắm.

Mấy năm nay không phải không có ai giới thiệu bạn trai cho cô, cũng có những người cha mẹ cô rất hài lòng, chỉ là trong tiềm thức cô vẫn luôn từ chối các buổi xem mắt đó, cô không muốn những người đến với cô vì điều kiện bên ngoài sẽ là người đi cùng cô hết cuộc đời này.

Hơn hai năm trước cô đã biết cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, mà tình yêu cũng không phải chỉ giới hạn bằng một Vệ Thanh Lãng. Thế nhưng, khi cô thật lòng muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới, nói thì dễ nhưng làm được thì rất khó.

Cố Gia Ý lịch sự từ chối việc bà mai Tần Uẩn Chi muốn tặng cho mình một người bạn trai rồi tiếp tục đọc các bình luận khác trong vòng bạn bè.

Nhậm Kiều Sơ: Ai da, cô muốn quà sao, hay là tôi đem anh trai mình gói lại rồi thắt nơ hình con bướm tặng cô nha?

Món quà này so với cái của dì Tần còn táo bạo hơn nữa… Đọc bình luận đầy quyết tâm của Nhậm Kiều Sơ, Cố Gia Ý không nhịn được lại nhớ đến khuôn mặt tuấn tú nhưng xa cách kia của Nhậm Tô, nếu thắt nơ hình con bướm lên người anh… Nghi Gia, mày nghĩ gì đó, Nhậm Kiều Sơ sao có thể làm vậy với anh trai của mình được chứ?

Nghi Gia tỉnh táo trả lời lại Nhậm Kiều Sơ: Cô hai ơi, anh trai cô sẽ để cô giở trò nghịch ngợm như thế sao?

Nhậm Kiều Sơ: Anh tôi chắc chắn sẽ rất vui khi tôi giúp ổng kết thúc cuộc sống độc thân ấy chứ.

Cố Gia Ý nhớ lại sự bất lực trong mắt Nhậm Tô khi bị Nhậm Kiều Sơ đứng ra mai mối cho, trong chốc lát đáy lòng cũng dâng lên niềm vui khó hiểu. Nhậm Kiều Sơ vì sao lại nghĩ cô thích hợp với anh chứ? Và cả vì sao cô ấy lại muốn mai mối anh trai mình với một người xa lạ như cô? Chẳng lẽ chỉ vì ngày hôm đó ở trong phòng truyền dịch hai người các cô nói cô nói chuyện hợp cạ quá thôi sao?

Cố Gia Ý không biết nên nói thế nào về việc mình không có hứng thú với Nhậm Tô, cũng không biết nói thế nào về việc mình không dám thích một người ưu tú như anh, thế nên cuối cùng cô lựa chọn im lặng trước việc Nhậm Kiều Sơ cứ nhiệt tình mai mối. Chỉ là, nếu chỉ muốn làm bạn bè bình thường, cô đương nhiên rất thích người bạn như Nhậm Kiều Sơ.

Nhưng mà Cố Gia Ý thật sự không hiểu, cô chỉ là đơn giản đăng một cái tin mình muốn quà lên vòng bạn bè thôi mà sao ai cũng đều ăn ý muốn giới thiệu bạn trai cho cô vậy?

*****

Buổi tối vừa về đến nhà, Cố Gia Ý liền cười hì hì khoe với cha mẹ chiếc bánh kem phô mai vừa mua: "Quốc tế Thiếu nhi vui vẻ!"

Mẹ Cố Gia Ý nhìn nụ cười trẻ con của con gái cũng vui vẻ cười theo nhưng trong lòng bà lại không khỏi phiền muộn, nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng bà vẫn quyết định nói ra nỗi lòng bấy lâu: "Gia Ý, năm nay là năm hoàng đạo của con, thời gian trôi nhanh thật, mới đây mà đã tháng sáu rồi…"

"Mẹ!" Cố Gia Ý ngắt lời mẹ mình, chỉ đơn giản vì cô biết bà sẽ nói gì tiếp theo: "Con thấy như bây giờ cũng rất tốt."

"Rất tốt? Tốt thật không? Gia Ý, không phải mẹ muốn ép con làm gì, nhưng thanh xuân của người con gái được bao nhiêu năm chứ, con không thể nào cứ mãi là một đứa trẻ được. Khi con trưởng thành, cuộc sống không thể chỉ có có ăn cơm, đi ngủ, dạo phố được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!