Chương 7: (Vô Đề)

Hai ngày sau khi cơn sốt dịu đi, Cố Gia Ý quay trở lại làm việc, đúng lúc sắp tới ngày một tháng sáu, cô quyết định làm một chuyên mục ẩm thực tại các trường đại học ở Thượng Hải. Thế là trưa thứ năm, Cố Gia Ý cùng với Hứa Sơ Cẩn

- một thực tập sinh chuyên viết bài cho chuyên mục ẩm thực đi đến làng đại học Tùng Giang.

Hứa Sơ Cẩn là một cô gái dễ thương theo học cả bốn năm đại học ở Tùng Giang, vậy nên khi vừa nghe Cố Gia Ý bảo điểm đến đầu tiên là nơi này, cô nhóc vô cùng phấn khích, vỗ ngực tự tin đảm bảo rằng: "Cô Cố, làng đại học Tùng Giang chính là địa bàn của em, em chắc chắn sẽ đưa chị đến những quán ăn ngon nhất ở đây."

Cố Gia Ý mỉm cười, rõ ràng cô đã không ít lần chỉnh sửa cách xưng hô của con nhóc này rồi, ấy vậy mà cô gái nhìn có vẻ mềm mại này lại ương bướng đến thế, cứ cố chấp gọi cô là "cô Cố" mãi, đã thế lại còn gọi hơn nửa năm nay làm cho Cố Gia Ý xấu hổ muốn chết.

Đây là lần đầu tiên Cố Gia Ý đến làng đại học Tùng Giang trong lời đồn, giống như những gì cô tưởng tượng, nơi đây thực sự rất đẹp, bảy trường đại học liền kề nhau cùng vô số cửa hàng sầm uất nằm xung quanh, thu hút đông đảo sinh viên qua lại. Quả không hổ danh là làng đại học lớn nhất Thượng Hải, Cố Gia Ý trong lòng thầm cảm thán, cũng có chút tiếc nuối, nếu như năm đó cô học đại học ở đây có lẽ cũng sẽ có rất nhiều niềm vui.

"Cô Cố, chỗ này là là tiệm mì." Địa điểm đầu tiên ở làng đại học mà Hứa Sơ Cẩn dẫn Cố Gia Ý đến là một quán mì nước Đài Loan tên "Mới quen", "Hồi em học năm nhất đã được bạn bè dẫn đến đây ăn một lần, hương vị thực sự vô cùng mê người! Từ đó trở đi, buổi sáng em sẽ đều đi bộ rất lâu từ kí túc xá đến đây chỉ để ăn một tô mì nước. Cô Cố, em kể chị nghe, những ngày mùa đông mà đến đây ăn một tô mì nước sườn heo kèm theo một lọ Sprite thì ngon hết sảy!"

Hứa Sơ Cẩn có lẽ nhớ đến khoảng thời gian đại học đẹp đẽ kia mà cười tít cả mắt lên, cả người đều toát ra hơi thở của thanh xuân. Cố Gia Ý đứng bên cạnh im lặng mỉm cười nghe Hứa Sơ Cẩn luyên thuyên từng chút, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ. Trước kia cô cũng mang dáng vẻ này, những năm tháng đẹp đẽ nhất đều gắn liền với thời đại học, năm đó cô suốt ngày lôi kéo Hạ Viện và Đơn Đan Đan đến những quán ăn ngon dù cho mỗi lần đi đều phải đợi xe buýt hơn nửa giờ đồng hồ.

Đáng tiếc là cô và bọn họ ít có dịp đi cùng nhau, bởi vì lúc đó bên cạnh cô còn có Vệ Thanh Lãng. Bởi vì anh ta, cô vô số lần "bỏ rơi" các cô bạn cùng phòng, mỗi lần như thế còn bị các cô ấy nói là trọng sắc khinh bạn. Bây giờ nhìn lại, cô thực sự rất biết ơn Hạ Viện và Đơn Đan Đan, bởi vì trong bốn năm đại học kia, hơn ba năm đầu cô suốt ngày quấn quýt bên Vệ Thanh Lãng, cho đến khi họ chia tay vào học kì sau của năm cuối, người ở bên cô từ đầu đến cuối vẫn luôn là hai cô bạn cùng phòng thân yêu. Bọn họ không vì những lần bị cô cho leo cây mà trở nên xa cách, cũng không hề tỏ ra bất mãn vì cô hết lần này đến lần khác ở bên Vệ Thanh Lãng từ chối những cuộc hẹn với họ. Ngược lại vào lúc cô chán nản nhất, họ đều sẽ bỏ thời gian ra mà dẫn cô đi ăn uống đây đó, ngay cả lúc cô quyết định từ bỏ công việc kế toán rồi cùng cha mẹ chiến tranh lạnh, họ vẫn như cũ ở bên ủng hộ cô.

"Cô Cố?"

Cố Gia Ý lấy lại tinh thần, cười hỏi: "Sao thế?"

"Cô Cố, chị muốn ăn gì?" Hứa Sơ Cẩn cười ngọt ngào giới thiệu thực đơn như dâng lên báu vật: "Mì spaghetti cà chua ở đây cực kì ngon, còn có món này nữa, là món tủ của quán đó, ngon lắm luôn. À còn có món mì nước sườn heo nữa, chị nhất định phải ăn thử!"

Cố Gia Ý quyết định gọi món mì nước sườn heo theo lời giới thiệu của Hứa Sơ Cẩn, cô vừa gọi món thì người phục vụ đứng ở quầy thu ngân liền dùng bộ đàm báo đơn. Cũng thú vị thật, sử dụng bộ đàm điện tử để gọi đồ ăn sao?

"Hứa Sơ Cẩn, em về thăm trường cũ đấy hử?"

Cố Gia Ý như cũ im lặng ngồi cười nhìn Hứa Sơ Cẩn chào hỏi với bạn học cũ, đồng thời dõi mắt đánh giá tiệm mì nước nhỏ này. Hiện tại đang là giờ ăn trưa, giống như những gì Hứa Sơ Cẩn nói, đám nhóc sinh viên sau khi hết tiết học đều tới đây ăn mì nước, thế nên chẳng mấy chốc mà quán mì nhỏ đã chật kín người. Dù cho nhà bếp nằm ở trên lầu hai, Cố Gia Ý vẫn ngửi thấy mùi thơm nức mũi tỏa ra từ trên đó. Đói quá đi mất!

Hứa Sơ Cẩn nói chuyện rôm rả với các bạn học cũ đến ăn mì làm cho Cố Gia Ý đang ngồi bên cạnh chợt nhớ đến khoảng thời gian ở nửa năm cuối đại học kia, lúc đó cô vừa phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ báo chí ở trường đại học, vừa phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp, bận tối mắt tối mũi. Thế nhưng mỗi lần quay về trường, Hạ Viện và Đơn Đan Đan đều sẽ dẫn cô đi ăn đồ ngon, đến nỗi sau này lúc không có họ ở bên, mỗi lần cô ăn một mình ở căn tin trường đều không còn cảm giác ngon miệng nữa. Không ngờ chớp mắt một cái đã tốt nghiệp hơn hai năm rồi, đột nhiên có chút muốn quay lại thăm ngôi trường xưa một lần!

Trong lúc còn đang nghĩ vu vơ, điện thoại của Cố Gia Ý đột nhiên rung lên thông báo từ WeChat, mở ra xem thì trên màn hình toàn là tin nhắn chửi bậy của Khang Tư Kỳ.

Khang Tư Kỳ: Mẹ nó! Sao không ai nói với tôi phó tổng của Hoa Đường là một anh chàng đẹp trai thế?

Khang Tư Kỳ: Đẹp trai vô cùng tận luôn!

Mạc Thiều Lăng: Có phải nhiệt huyết của em đều sôi sục lên hết rồi đúng không?

Nghi Gia: Hoa Đường gì thế?

Khang Tư Kỳ: Cậu còn nhớ cung điện nghệ thuật lần trước nói tới không, bên phụ trách thiết kế chính là Hoa Đường, không nghĩ tới bên đó lại trực tiếp để phó tổng của mình ra tay! Người đàn ông đó vô cùng đẹp trai lại còn chuyên nghiệp nữa! Là cực phẩm trời ban đó!

Nghi Gia: Khang sư phụ, xin hãy bình tĩnh và nhặt liêm sỉ của cậu lên!

Mạc Thiều Lăng: Chậc chậc chậc, sao em lật mặt nhanh thế, không phải tuần trước còn khóc lóc bảo làm không nổi sao, hôm nay lại can tâm tình nguyện dâng hiến thân mình rồi?

Khang Tư Kỳ: Đó là hai chuyện khác nhau nha, ai kêu phó tổng của Hoa Đường lại trông hợp mắt đến thế? Nếu ngày nào anh ấy cũng tới, đừng nói là thứ hai, dù cho mỗi ngày đều phải đến phòng tranh em cũng đều sẽ đến sớm nhất!

Nghi Gia: Haha…

Nghi gia: Thế còn không mau gửi ảnh vào đây!

Khang Tư Kỳ: /khóc lớn/. TÔI QUÊN CHỤP ẢNH LẠI MẤT RỒI!!

Nghi Gia: Bình tĩnh bình tĩnh, xin hãy ghi nhớ cậu là người đã yên bề gia thất rồi!

Mạc Thiều Lăng: Thế còn chờ gì nữa, ăn nói mơ hồ còn không bằng mau đi chụp ảnh lại!

Khang Tư Kỳ: Nhưng anh ấy vừa rời đi mất rồi! Các chị em đợi đó, tuần sau tôi chắc chắn sẽ chụp ảnh cho mọi người coi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!