Chương 6: (Vô Đề)

Trên dãy hành lang tối tăm có tiếng bước chân yếu ớt, sự kiên cường từ trước tới giờ gần như sụp đổ, lúc đó cô thật sự muốn khóc to một trận. Tuy nhiên, nỗi tuyệt vọng chưa kịp lan rộng thì một tia sáng xuất hiện trước mắt cô. Tia sáng đó đã đưa cô ra khỏi hành lang tối tăm và u ám do mất điện, đồng thời cũng đưa cô thoát khỏi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng sâu sắc.

Cố Gia Ý mở mắt ra, ánh đèn điện sáng đập vào mắt khiến cô choáng váng trong giây lát. Vốn dĩ cô đã không còn là Cố Gia Ý cô đơn và bất lực như hai năm trước nữa, thế nhưng không ngờ lại đột nhiên mơ thấy từng cảnh tượng của năm đó. Cô hít một hơi sâu, toàn thân nóng như muốn bốc hơi, nhúc nhích thân mình, cô nhìn xuống mới phát hiện mình được đắp một tấm chăn mỏng. Là của Mạnh Hiểu Đình đắp cho cô hay là cô điều dưỡng Giang dịu dàng vừa rồi nhỉ?

Theo bản năng, cô nhìn túi nước muối treo trên giá bên tay trái, đã truyền đến chai cuối cùng rồi à? Cô đã ngủ lâu như vậy sao?

"Ơ, cô tỉnh rồi à?"

Giọng nói đột ngột truyền vào tai khiến Cố Gia Ý giật mình quay người lại, bắt gặp ánh mắt có chút lo lắng của một cô gái. Hóa ra chính là người đã thay thế vị trí nữ chính trong đôi kim đồng ngọc nữ kia.

Cô gái trước mặt có làn da trắng nõn, khi cười để lộ hai lúm đồng tiền trên má, để tóc mái thưa trước trán, mái tóc không dài cũng không ngắn được uốn thành lọn hình quả lê, buông xõa mượt mà giữa xương quai xanh và cổ.

"Cô là?" Cô nhớ trước khi cô ngủ thiếp đi, cô ấy và người đàn ông kia đang ngồi trong góc, tại sao cô vừa mở mắt đã chuyển sang ngồi gần cô rồi?

Cô gái ấy dường như không quan tâm đến sự ngạc nhiên và bối rối của Cố Gia Ý chút nào, nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to long lanh cong cong như trăng lưỡi liềm mỏng manh, "Xin chào, tôi tên Nhậm Kiều Sơ, cô tên là gì?"

Cố Gia Ý đột nhiên cảm thấy có hơi khó chịu. Cô gái tên Nhậm Kiều Sơ này mỉm cười với đôi mày cong cong, một tay vẫn đang truyền dịch, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ và tươi tắn khiến người ta cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần. Rõ ràng trong ấn tượng của Cố Gia Ý, cô luôn cảm thấy chính Nhậm Kiều Sơ đã cướp đi tình yêu của đôi uyên ương trong ký ức của cô. Tuy nhiên, cô thực sự không thể ghét cô ấy, mà thay vào đó lại bắt đầu giận dữ với chính mình.

Tại sao cô nhớ mãi không quên tình yêu của người lạ? Cô lấy tư cách gì phán xét chuyện đời sống tình cảm cá nhân của người xa lạ rồi thấy bất bình thay cho một cô gái khác chỉ gặp thoáng qua vào hai năm trước?

"Mặc dù tôi biết mình rất đẹp, nhưng cô đừng nhìn chằm chằm tôi vậy chứ?" Nhậm Kiều Sơ nâng cằm và nháy mắt với Cố Gia Ý đang thất thần bên cạnh, "Người đẹp, cô chưa cho tôi biết tên của cô đâu nha."

"À... tôi tên là Cố Gia Ý." Sau khi quan sát kỹ càng, Cố Gia Ý phát hiện ra rằng Nhậm Kiều Sơ và người đàn ông kia có chút giống nhau. Chẳng lẽ đây là tướng phu thê trong truyền thuyết? Cô bật cười, đồng thời phát hiện ra người đàn ông đi cùng Nhậm Kiều Sơ trước đó đã mất tích.

"Cố Gia Ý? Tên của cô thật độc đáo, a có phải là chữ Gia Nghĩa trong tên địa danh Gia Nghĩa của Đài Loan không? Hay là Nghi Gia bán đồ nội thất?"

"..."

Cố Gia Ý không nói nên lời, quả nhiên cô không bao giờ tách được hai chữ Nghi Gia ra khỏi tên mình mỗi khi có ai hỏi được. Chỉ có điều, cô không ngờ rằng sẽ có một cách giải thích mới về tên của mình. Cha mẹ cô ban đầu đặt tên cô là Gia Ý, có nghĩa là lời hay ý đẹp, nhưng đợi tới khi cô lớn lên, mọi người xung quanh lại nghĩ ra cho cô thêm một vài biệt danh mới.

Cả buổi tiếp theo, Nhậm Kiều Sơ không ngừng trò chuyện bên cạnh Cố Gia Ý, luôn nói bản thân cực kỳ thích ẩm thực của Gia Nghĩa, nói về cảm giác lần đầu tiên đặt chân đến Đài Loan, còn kể rất nhiều chuyện về cậu con trai Tiểu Trình của cô ấy. Nhìn thấy nụ cười của Nhậm Kiều Sơ, Cố Gia Ý cảm thấy rất thân thuộc, không thể nào ghét nổi một người hay nói hay cười như cô ấy, trái lại, giọng điệu và sở thích của cô ấy khiến Cố Gia Ý chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Cả hai đều là những người kén ăn, rất thích ăn socola Maltesers, cùng là kiểu người không có thịt không vui, có chung một nỗi sợ với việc tiêm truyền. Chính cô cũng thấy ngạc nhiên khi thực sự có thể trò chuyện với một người lạ lâu như vậy. Chỉ trong chớp mắt, chai nước muối cuối cùng đã gần cạn.

"Tiếc thật đấy, Cố Gia Ý, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bị viêm amidan lại có thể vui vẻ như vậy." Nhậm Kiều Sơ bĩu môi, chớp chớp đôi mắt to, dáng vẻ trẻ trung này khiến người khác khó tin được cô ấy đã hai mươi tám tuổi và là mẹ của một nhóc tì năm tuổi.

Cố Gia Ý khi nghe điều này đã bật cười. Một cô gái như Nhậm Kiều Sơ có lẽ vẫn luôn được sống giữa tình thương bảo bọc của nhiều người. Cô ấy vui vẻ và lạc quan đến mức khiến người ta ghen tị, lại trẻ con đến mức khiến ai ai cũng muốn chăm sóc. Cố Gia Ý chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đó trước mặt Nhậm Kiều Sơ. Trên thực tế, người đàn ông mà cô nhận ra ngay khi bước vào thang máy ngày hôm đó vẫn chỉ dừng lại ở hình ảnh về một người bạn trai của người khác năm cô hai mươi tư tuổi.

Cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày anh sẽ nắm tay một cô gái khác, nhỏ giọng nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy, và cô gái này trùng hợp lại là kiểu người Cố Gia Ý thích.

Nếu nói cô không tiếc thì là giả, nhưng vào lúc này, trong lòng Cố Gia Ý có rất nhiều những lời chúc phúc muốn dành cho họ. Cô chỉ là một người xa lạ, không có tư cách can thiệp hay bình luận về cảm xúc của người khác, cô chỉ cảm thấy thật đáng tiếc khi tình yêu từng cho cô dũng khí chung quy cũng không thành.

Có lẽ là bởi họ tình cờ xuất hiện trong khoảng thời gian đen tối nhất của cô, và cảm giác hạnh phúc ở họ có lẽ đã khiến cô ghen tị, đến mức sau ngần ấy thời gian, cô vẫn có thể nhận ra người đàn ông này chỉ trong nháy mắt. Tuy rằng cô vẫn là người xa lạ không hơn không kém, tuy rằng anh không biết cô đã âm thầm chứng kiến mối tình năm xưa của anh, nhưng hiện tại, cô hy vọng người đàn ông này và Nhậm Kiều Sơ sẽ được hạnh phúc, đây là hy vọng chân thành nhất của cô.

Cô chỉ mong rằng khi ánh sáng từng soi đường cô sáng lên lần nữa sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị dập tắt!

Điều dưỡng Giang đã tới giúp Cố Gia Ý rút kim tiêm, Mạnh Hiểu Đình cũng thay áo blouse trở lại phòng truyền dịch.

"Cám ơn chị Giang, tôi cũng không nghĩ tới việc mang chăn đến cho cô ấy." Mạnh Tiểu Đình mỉm cười cảm ơn điều dưỡng Giang đã rút kim ra, đồng thời ra hiệu cho Cố Gia Ý nói lời cảm ơn đàng hoàng.

"Cái chăn này không phải của tôi đâu, là của cô gái bên cạnh ấy." Điều dưỡng Giang nháy mắt đầy ẩn ý với Cố Gia Ý, sau đó quay người mỉm cười trở về phòng làm việc.

Cố Gia Ý sửng sốt: "Thì ra là chăn của cô, cảm ơn cô nhiều nha."

"Không có gì, có cơ hội lại nói chuyện nhé!"

Nhậm Kiều Sơ mỉm cười cất chăn, có chút lưu luyến nói lời tạm biệt với Cố Gia Ý. Không ai biết ngoài mặt cô ấy cười rất xán lạn nhưng trong thâm tâm lại gấp muốn chet. Nhậm Tô, sao anh còn chưa quay lại! Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Tiểu Đình dìu Cố Gia Ý càng ngày càng đi xa.

Mãi cho đến khi Nhậm Tô lại xuất hiện trong phòng truyền dịch cùng với một người đàn ông xa lạ khác, Nhậm Kiều Sơ như bừng lên sức sống, nghiến răng ken két: "Anh ơi, sao anh đi lâu thế? Cô gái nhỏ của anh đi mất rồi kia kìa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!