Chương 57: Ngoại truyện Nhậm Tô

Cố Gia Ý mỗi một lần gặp Nhậm Tô đều sẽ nói: "Trùng hợp quá, lại là anh sao?"

Thực ra anh rất muốn nói với cô ngốc này một điều, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên nhiều đến thế, có chăng cũng là sự trùng hợp cố ý mà thôi. Ngoại trừ vài lần đầu thật sự là trùng hợp, những lần sau này đều là do anh suy tính cân nhắc, xuất phát từ trái tim lưu luyến của anh mà ra.

Anh không nói cho Cố Gia Ý biết, thực ra khi cô cho rằng anh mới gặp cô lần đầu tiên thì anh đã biết về cô nhiều hơn thế.

Lần đầu tiên anh gặp cô là khi anh cùng Dương Trạch và Triệu Úy Văn về thăm trường đại học T sau năm năm tốt nghiệp, cùng tham dự lễ kỷ niệm ngày ra đời của hệ công trình thô mộc. Năm ấy anh hai mươi tám tuổi, chưa yêu đương với Tưởng Hoan Nhan. Lúc trước anh dồn hết toàn bộ tâm trí cho việc học, chuyên tâm lập bản vẽ, vừa tốt nghiệp đã lập tức ra nước ngoài du học, trở về nước lại tiếp tục cắm đầu vào bản vẽ đến nỗi quên luôn chuyện yêu đương, thường xuyên bị gia đình hối thúc đến phát phiền.

Đợi đến khi anh cùng Dương Trạch và Triệu Úy Văn thành lập Hoa Đường, sự nghiệp bắt đầu yên ổn, anh mới nhận ra bản thân thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có bạn gái, cũng không biết phải mở lời tán tỉnh người khác giới như thế nào.

Anh thuộc kiểu người tin vào cảm giác, giống như khi lựa chọn chuyên ngành kiến trúc, lao đầu vào làm công việc kiến trúc sư, anh cũng đều dựa vào cảm giác của chính mình. Cho nên anh không nghĩ sẽ tùy tiện chọn một cô gái nào đó làm bạn đời chỉ vì bị người nhà thúc giục, càng không nghĩ sẽ kết hôn chỉ vì đã đến tuổi lập gia đình. Anh chắc chắn sẽ chọn một người con gái mang lại cho anh cảm giác năm tháng yên bình, cho anh cảm giác muốn được bảo vệ.

Anh đã hai mươi tám tuổi nhưng vẫn không biết được rốt cuộc bản thân chấp niệm cái gì hay là quá để ý đến kết quả sau cuối có như mình mong hay không, tóm lại anh chỉ biết rõ anh không muốn tạm bợ, vậy nên từ trước tới nay vẫn luôn một mình như thế.

Lần này anh cùng Dương Trạch và Triệu Úy Văn quay về trường, nhìn những tốp sinh viên xung quanh, lần đầu tiên anh phát hiện ra bản thân anh rất hâm mộ họ. Vì họ còn trẻ nên khí thế hừng hực, mà anh đã sớm qua mất độ tuổi nhiệt huyết bừng bừng như thế.

Vì là lễ kỷ niệm của hệ công trình thô mộc nên nhà trường cho trưng bày các tác phẩm dự thi tốt nghiệp ưu tú nhất đã cất giữ bao năm qua, trong số đó có cả bài luận văn mô hình sân vận động đã tiêu tốn nửa năm tâm huyết của anh.

Nhậm Tô cùng Dương Trạch và Triệu Úy Văn ngồi ở chiếc bàn tròn nhỏ bên trong thư viện triển lãm, lặng lẽ dõi theo từng tốp sinh viên vừa thưởng thức vừa bình phẩm câu được câu mất về các tác phẩm trưng bày.

"Này Nhậm Tô, cậu có cảm thấy biểu cảm của cô bé ở đằng kia đang xem mô hình sân vận động của cậu giống với cây kem ốc quế không?" Dương Trạch đột nhiên ghé sát tới, nói nhỏ: "Tôi đoán đó nhất định là một cô bé ngốc tham ăn, cậu thấy đúng không?"

Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía trưng bày mô hình sân vận động ở gần đó. Quả nhiên có một cô bé sinh viên đang nắm tay một nam sinh đứng nhìn chằm chằm vào tác phẩm tốt nghiệp của anh. Cô bé đó mặc chiếc áo khoác ngoài đỏ rực, còn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ rất dày cùng màu, cả khuôn mặt gần như vùi vào trong lớp khăn quàng, chỉ để lộ một đôi mắt to long lanh.

Vừa mới nhìn, Nhậm Tô còn tưởng cô là học sinh trung học, còn bên cạnh cô là chàng trai cao gầy, khuôn mặt xán lạn.

"Anh xem, mô hình này trông có giống những chiếc bánh donut không này?"

Nhậm Tô nghe chất giọng ngọt ngào của cô cất lên, ý tứ trong câu nói ấy quả nhiên đúng như lời Dương Trạch vừa nói, chỉ có điều không phải là kem ốc quế mà là những chiếc bánh vòng. Anh bật cười, nhớ lúc trước bài luận văn này của anh đã từng được vị giáo sư giỏi nhất trong viện nghiên cứu đánh giá cao và khen ngợi hết lời, chẳng hiểu sao lọt vào mắt cô bé này lại bị biến thành những chiếc bánh vòng rồi?

Nghĩ tới đây, anh nhịn không được đứng dậy, lặng lẽ tới gần cô bé ấy, chẳng ngờ lại nghe thêm được vài lời bình phẩm tiếp theo của cô.

"Anh nhìn xem, tròn tròn một vòng, trên dưới hai tầng, ở giữa còn có thêm những miếng nhỏ tròn tròn trông có khác gì miếng pudding kẹp giữa trong bánh dâu tây không? Đây là dâu tây này, đó là xoài, kia nữa, kia là blueberry." Cô gái nhỏ bĩu môi chỉ vào mô hình trước mặt, nghiêng đầu nghĩ ngợi, dường như vừa nghĩ ra cái gì hay ho lắm, cô lắc lắc cánh tay nam sinh kia, cất giọng nũng nịu: "Anh thấy em nói đúng không?

Chính là bánh vòng đó."

Cô bé vừa nghiêng đầu sang, Nhậm Tô liền bắt gặp đôi mắt mong chờ đong đầy tình yêu sâu đậm, ha, cô gái nhỏ này, bao nhiêu ý tứ trong lòng đều viết hết trên mặt, thật giống trẻ con quá.

Chàng trai bên cạnh cô im lặng không nói thêm gì ngoài tiếng "Ừm" và cái gật đầu hưởng ứng.

Nhậm Tô bật cười, kỳ lạ thật đấy, vì sao nghe xong những lời cô bé nói xong, tự anh cũng cảm thấy mô hình sân vận động này giống với những chiếc bánh vòng thế mhir?

"Nhậm Tô? À, hóa ra tác giả của mô hình này tên là Nhậm Tô. Thanh Lãng, anh nói người này là nam hay nữ nhỉ? Không biết sau này bọn mình có thuê được vị này thiết kế nhà được không nhỉ? Em cũng muốn thiết kế nhà mình giống như bánh vòng, bánh kem hoặc chí ít là hình cái kem cơ, anh có chịu không?"

Chàng trai kia phì cười, đưa tay nhéo nhéo mũi cô, nói bằng giọng cưng chiều: "Em đúng là đồ tham ăn."

Cô gái nhỏ cũng cười, khuôn mặt bánh bao dạt dào hạnh phúc, ánh sáng trong mắt vô cùng trong trẻo, đậm chất một cô bé hồn nhiên vô tư lự.

Nhậm Tô thầm nghĩ, kỳ lạ thật, tác phẩm anh hao tâm tổn trí mãi mới làm ra được bị so sánh giống với chiếc bánh vòng, đáng lẽ ra anh phải tức giận mới đúng, ấy vậy mà một chút bất mãn anh cũng không có, ngược lại còn bị những lời nói của cô chọc cười. Có lẽ nào anh thật sự đã già rồi? Hay là đã đến lúc anh thật sự cần đi tìm tình yêu?

Nhưng sau đó anh đã chóng quên đi cảnh tượng diễn ra ở thư viện trưng bày ngày đó, bọn họ tiếp tục quay trở về cuộc sống bình thường, làm hai chấm nhỏ xa lạ giữa đời.

Cho đến hơn một năm sau, anh lại một lần nữa gặp lại cô gái nhỏ này. Khi đó, bên cạnh anh đã có Tưởng Hoan Nhan, còn cô đã mất đi dáng vẻ vô tư lự hồn nhiên như trẻ con của ngày xưa, mà chàng trai bên cạnh cô cũng đã không thấy đâu.

Lịch học của cô gần như trùng khớp với thời khóa biểu của Tưởng Hoan Nhan, mỗi lần anh đón đưa Tưởng Hoan Nhan đi học đều sẽ gặp cô, nếu không gặp ở cửa phòng học thì cũng sẽ gặp ở ngoài hành lang. Không biết vì sao, từ ánh mắt đầu tiên khi gặp lại cô, anh đã lập tức nhớ ra cô, nhớ ra lời bình phẩm so sánh tác phẩm của anh với những chiếc bánh vòng, còn nhớ cả việc cô nói muốn thuê anh thiết kế nhà riêng thành hình bánh vòng hoặc bánh kem.

Chỉ có điều hơn một năm gặp lại, trên mặt cô đã không còn bóng dáng nụ cười kiều diễm lúc xưa, ánh sáng trong mắt cũng đã phủ thêm một tầng cô đơn cùng phiền muộn, thi thoảng anh còn có thể bắt gặp được sự ngưỡng mộ cô dành cho anh và Tưởng Hoan Nhan. Cô gái nhỏ với anh chàng kia chắc là đã chia tay rồi, anh đoán thế, nhưng một cô gái đơn thuần đáng yêu như cô sao cậu ta nói bỏ là bỏ ngay được nhỉ? Ngày đó hai người họ tình nồng ý đậm ngọt ngào đến thế, tình cảm ấy gần như đã khiến anh sinh ra cảm giác xúc động trước tình yêu đôi lứa cơ mà. Đáng tiếc thật, anh thật sự không còn nhìn thấy chàng trai khôi ngô từng đứng bên cạnh cô nữa, đến đây anh hoàn toàn tin rằng họ đã chia tay nhau rồi.

Đột nhiên ý thức được bản thân đang bị xao nhãng bởi những người không liên quan, anh kinh ngạc, sau đó lắc đầu bật cười, có lẽ là vì những lời bình phẩm lúc trước của cô có ấn tượng quá rõ ràng nên mới khiến anh nhớ đến tận bây giờ, thậm chí nếu có cơ hội, có thể anh sẽ giúp ý tưởng thiết kế ngôi nhà của cô và cậu thanh niên kia thành sự thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!