Cách nhau một con đường, người đàn ông trong bộ vest đen quen thuộc, bên cạnh là Triệu Úy Văn và Dương Trạch một thân đồ vest, giày da bóng lộn, còn có người phụ nữ mặc đồ công sở tên Tưởng Hoan Nhan. Cố Gia Ý không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy trên môi Tưởng Hoan Nhan là một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Hóa ra không phải Hạ Viện chơi xấu muốn làm cô mất cảnh giác để tranh giành miếng thịt, cũng không phải cô bị ảo giác nhìn sai, hóa ra anh thật sự đã quay về.
Thế nhưng, một câu anh cũng không hề nói cho cô hay.
Nhậm Tô… vừa mới hôm nay cô ở trước mặt Hạ Viện khăng khăng tin tưởng anh sẽ không lừa dối cô, sẽ không làm chuyênn gì có lỗi với cô, nhưng vì sao lại thế này?
Không đúng, biết đâu anh vừa mới trở về thì sao?
"Nghi Gia?" Cố Gia Ý đã nhìn ra ngoài đến thất thần, Hạ Viện sốt ruột nhìn sang, bốn người kia đã rục rịch di chuyển qua đường cái, còn bạn thân của cô ấy thì đã sớm hồn bay phách lạc.
Tay chân luống cuống lần mò chiếc điện thoại mới mua, Cố Gia Ý run run mở màn hình, bấm dãy số điện thoại của Nhậm Tô. Cô không tin, nhất định không tin anh sẽ lừa dối cô. Cô nhất định phải nghe chính miệng anh nói, nói cho cô biết rốt cuộc anh đang ở nói nào. Người đàn ông đứng đối diện với Dương Trạch không biết đã nói câu gì, chỉ thấy Dương Trạch đưa cho anh một điếu thuốc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhậm Tô hút thuốc, cô vẫn luôn cho rằng anh không biết hút thuốc cơ đấy…
Bên tai vang lên tiếng nhạc chờ bắt máy, người đàn ông ở phía bên kia đường thoáng dừng bước chân. Khoảnh khắc anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần, Cố Gia Ý không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt anh nhưng lại thấy rất rõ anh đang do dự, thật sự rất do dự. Hành động ấy của anh khiến trái tim cô lạnh ngắt.
Điện thoại được kết nối, người đàn ông ở phía bên kia đường rít một hơi thuốc, mở lời: "Gia Ý?"
Cố Gia Ý rất muốn cười, nhưng cuối cùng lại giữ nguyên hy vọng, bắt ép bản thân khômg được để lộ sự bất thường, hỏi anh: "Nhậm Tô, anh vẫn còn ở Bắc Kinh sao?"
Nhậm Tô, anh đang ở đâu? Anh đang ở Bắc Kinh hay thật sự đang ở trên con đường cách em vài bước chân này, ngay tại nơi mà chúng ta lần đầu tiên gặp lại sau nhiều năm? Nhậm Tô, có lẽ nào những ngày qua anh vẫn luôn ở Thượng Hải, không hề rời đi?
Nhậm Tô, xin anh đừng gạt em. Xin anh hãy nói cho em biết, chỉ cần anh nói anh đang thật sự đứng ở đối diện em lúc này, em nhất định sẽ tha thứ cho anh, nhất định sẽ không để bụng việc anh giấu em, không cho em biết anh đã quay về… Nhậm Tô, xin anh đừng khiến em thất vọng, được không? Xin anh đừng cho em quay lại khoảng thời gian như khi còn ở bên Vệ Thanh Lãng, là người cuối cùng ngây ngốc nhận tin anh ta muốn xuất ngoại, được không?
Nhậm Tô…
Hạ Viện gắt gao ôm lấy hai bả vai cô, Hứa Sơ Cẩn ngồi ở phía đối diện đã sớm buông đũa xuống, không dám nói một câu gì, trong ánh mắt của Cố Gia Ý chỉ có duy nhất hình bóng người đàn ông đứng yên tại chỗ, tay phải cầm điện thoại, tay trái kẹp điếu thuốc, lề mề không đáp lại. Anh lại một lần nữa do dự, thậm chí cách một màn hình, cô vẫn có thể nghe ra tiếng thở hỗn loạn của anh.
Nhậm Tô, trước giờ anh có như vậy đâu?
"Gia Ý, anh…" Ở phía bên kia, Nhậm Tô quả thực đang do dự, anh phải nói sao cho cô gái nhỏ hiểu được anh khó khăn lắm mới quyết tâm rời khỏi Thượng Hải được đây? Phải nói sao cho cô hiểu là anh tự cho mình vĩ đại, vốn dĩ anh đưa ra quyết định đó chính là vì thừa dịp gặp người lớn nhà cô mà vẫn giữ được bình tĩnh? Lại phải nói thế nào cho cô hiểu, vốn dĩ anh khó khăn lắm mới tính đến chuyện đi công tác tận Bắc Kinh xa xôi nhưng ngày hôm qua, khi nhìn thấy bức ảnh cô mới chụp rốt cuộc anh cũng không giữ được bình tĩnh và ý chí tiếp tục chuyến công tác nữa, rốt cuộc bất chấp quyết định ban đầu, vội vã trở về Thượng Hải gấp? Nhưng… phải giải thích như thế nào mới được?
Anh còn chưa nghĩ ra nên trả lời cô thế nào thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng "tút, tút, tút", sau đó cuộc gọi kết thúc, cô gái nhỏ dập máy. Cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, anh đi tới bên thùng rác ven đường, dập tắt điếu thuốc trên tay, bấm số cô gọi lại lần nữa, nhưng chờ đợi anh chỉ có câu nói máy móc "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.". Cô tắt máy rồi ư? Vì sao lại không gọi được?
Nỗi bất an trong lòng đang căng như dây đàn, anh quay sang nói với Dương Trạch: "Gia Ý có gì đó khác lạ, tôi phải tới tòa soạn của cô ấy một lát."
"Nhậm Tô, tới đó rồi cậu định nói như thế nào?" Người đàn ông trước mặt đã không còn vẻ thong dong như trước, bởi vì một người con gái mà anh có thể làm ra những hành động hoàn toàn khác với Nhậm Tô trước kia. Thở dài một hơi, Dương Trạch nói: "Cậu định sẽ giải thích với cô ấy như thế nào về việc cậu đột ngột quay trở về Nhậm Tô, đột ngột xuất hiện trước mặt cô ấy?"
Nhậm Tô không vội trả lời, chạy thẳng về hướng bãi đậu xe, sau đó ném lại một câu nói: "Kể cả có phải mất đi cô ấy, tôi cũng phải xác định chắc chắn cô ấy không xảy ra chuyện gì."
Trơ mắt nhìn bóng hình của anh biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng Cố Gia Ý ném điện thoại vào túi xách. Cô không đoán ra được đằng sau một thoáng do dự ban nãy của anh là câu nói gì, vẫn tiếp tục lừa gạt và giấu diếm hay là giải thích rõ ràng mọi chuyện? Cô không đoán được, cũng không dám đoán. Lúc ấy cô tay nhanh hơn não, quyết đoán dập máy, sau đó thẳng tay tắt nguồn điện thoại.
Rồi sau đó, cô cứ ngồi đó nhìn theo hình bóng người đàn ông cô yêu vội vã xoay người chạy đi…
Nhậm Tô, em thực sự rất sợ…
Quay đầu lại, không còn quan tâm mấy người ngoài kia rốt cuộc đi về hướng nào, cô cầm đũa lên, vớt miếng chả cá trong nồi, thúc giục: "Hai người làm sao đấy? Nhìn gì nữa? Không định ăn à? Trong nồi còn nhiều thịt chưa ăn đâu đấy."
Chả cá đã nhúng trong nồi khá lâu, không còn giữ được hương vị ban đầu, Cố Gia Ý cho hết vào miệng, làm như không thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Hứa Sơ Cẩn cũng như bàn tay Hạ Viện đang đặt trên vai cô mỗi lúc một siết chặt.
"Không phải, Nghi Gia, mày muốn khóc thì cứ khóc đi, có nỗi khổ trong lòng thì phải nói ra hết, mày đừng như vậy." Không có khóc lóc làm loạn, không có chất vấn dài dòng, Cố Gia Ý không nói thêm một lời nào đã dứt khoát dập máy, tắt nguồn, im im lặng lặng ngồi ăn hết những miếng chả cá đã nhạt thếch. Hạ Viện nhìn không nổi nữa, giữ chặt bàn tay đang cầm đũa của cô, nhíu mày, "Mày còn có tâm trạng để ăn à?
Đừng ăn nữa."
Cố Gia Ý ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sốt sắng của Hạ Viện, mỉm cười, né tránh bàn tay ngăn cản của cô ấy, nói: "Vì sao lại không có tâm trạng ăn? Nào, Tiểu Hứa, cho hết thịt viên vào nồi đi, khoai tây, củ quả cũng cho vào luôn. Có thế nào cũng tuyệt đối không được bạc đãi dạ dày mình!"
"Cô Cố…" Hứa Sơ Cẩn luống cuống tay chân không biết phải làm sao, hai mắt dồn về phía Hạ Viện cầu cứu, "Cô Cố, hay là chúng ta đi thôi?"
Cố Gia Ý bưng một đĩa thịt viên lên, nghiêng đĩa đổ hết vào nồi, hỏi: "Đi? Sao lại phải đi? Chúng ta còn chưa ăn xong mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!