Chương 5: (Vô Đề)

Cô bướng bỉnh không cần bố mẹ đi cùng, một mình bắt taxi đến bệnh viện, bất chấp khả năng bị Mạnh Hiểu Đình mắng vẫn gọi điện cho đối phương, thành công lôi cổ được cô ấy chạy từ khoa ngoại đến khoa cấp cứu.

"Bạn học Cố Gia Ý, mày thật lợi hại, thời tiết như thế này mà vẫn sốt được?" Mạnh Hiểu Đình mặc áo blouse trắng, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, sờ trán Cố Gia Ý, "A, nóng vậy, cũng chỉ là một Vệ Thanh Lãng thôi mà, có đáng để mày bỏ bê bản thân như vậy không hả?"

Mạnh Hiểu Đình vẫn thẳng thắn như vậy! Tuy nhiên, lần này cô ấy sai rồi, đúng là cô đã nhớ lại rất nhiều chuyện vì gặp lại Vệ Thanh Lãng, nhưng đó cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Cô cũng đâu phải là loài động vật nhai lại?

Có lẽ cô đã từng hối hận vì một phút bốc đồng mà nói chia tay, vì thế nên trong mấy tháng sau khi chia tay, cô thường cầm điện thoại tính toán chênh lệch múi giờ giữa Mỹ và Trung Quốc, phân vân không biết liệu gọi điện thoại làm nũng có cứu vãn được mối tình này không? Giống như cái lần anh ta giám sát cô ôn thi ấy, mỗi lần cô đều dựa vào làm nũng, chơi xấu mới vượt qua được.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không đủ can đảm để nhớ lại mình đã sống như nào trong khoảng thời gian anh ta vừa rời đi, chứ đừng nói đến việc cô cảm thấy bất lực như thế nào khi một mình chịu đựng nỗi cô đơn vì đã không nghe lời bố mẹ mà chọn ở bên Vệ Thanh Lãng. Nhưng cuối cùng, dù có nhớ anh ta hay hối hận đến thế nào, cô vẫn không gọi điện cho Vệ Thanh Lãng, mặc dù trong lòng cô rất đau…

Cố Gia Ý dựa cả người vào Mạnh Hiểu Đình, giọng nói yếu ớt vì bệnh tật, có chút xấu hổ, "Cục cưng, tao mệt quá. Là thiên thần áo trắng cứu rỗi nhân loại, mày nhẫn tâm để một người bệnh ốm yếu cần được chăm sóc như tao đứng ở đây nghe mày dạy dỗ sao?

"Cố Gia Ý!"

"Được rồi được rồi, tao biết mày muốn tốt cho tao, nhưng bây giờ tao thực sự không thể đứng vững được nữa." Cố Gia Ý giả bộ dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên người Mạnh Hiểu Đình, "Nhìn xem, tao có thể kiên trì đến bệnh viện đã là cố gắng lắm rồi, bây giờ, có thể nhờ bác sĩ Mạnh đáng yêu nhất thế gian này điều trị cho tao được không?

Vẻ mặt Mạnh Hiểu Đình đầy vẻ chán ghét, khinh bỉ, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ cô đi đo nhiệt độ, lấy máu, cuối cùng đưa cô đến khu vực truyền dịch.

"Ừm, tôi sợ đau, chị nhẹ nhàng chút nhé." Cố Gia Ý nói với điều dưỡng khi được truyền dịch hoặc lấy máu.

Hạ Viện từng nói: "Ai lấy ven cho Cố Gia Ý chắc chắn phải có lòng dạ sắt đá lắm. Mẹ nó, có ai đã từng thấy bệnh nhân hét lên trước khi kim tiêm được đưa ra chưa?"

Mạnh Hiểu Đình nghe thấy tiếng khóc của cô, trợn mắt nhìn Cố Gia Ý, sau đó nhẹ nhàng nói với chị điều dưỡng: "Chị Giang, bạn của tôi sợ đau, tôi còn có việc phải làm ở khoa, nhờ chị quan tâm cậu ấy một tí, lát có thời gian rảnh tôi sẽ qua, cảm ơn nha~"

Điều dưỡng Giang mỉm cười, quay sang Cố Gia Ý nói: "Không có gì. Nếu cô có việc gì hoặc muốn đi vệ sinh, chỉ cần rung chuông, tôi sẽ giúp cô!"

"Cám ơn, cám ơn." Cố Gia Ý nhìn Mạnh Hiểu Đình, nói: "Nhìn xem, đây mới chính là thiên sứ áo trắng thật sự này."

Mạnh Hiểu Đình tiếp tục phớt lờ cô, sau đó giải thích vài câu trước khi rời đi và quay lại khoa ngoại tiếp tục thực tập.

Ngồi một mình, Cố Gia Ý cảm thấy buồn chán nên lấy điện thoại di động ra, đăng nhập QQ, âm thầm truy cập vào nhóm chat của hội bạn thân.

Viện trưởng Kiều: Đã ra ga tàu điện ngầm rồi.

Tiểu Hạ: Trời đất, mặt trời mọc hướng tây à? Viện trưởng nay dậy sớm vậy?

Hương Hương Manh Manh: Viện trưởng, cậu dậy sớm thế để ăn bánh crepe hôm qua chưa ăn được hả?

Đồng Tiểu Phi: Viện trưởng, nhớ cho thêm 6 lòng đỏ trứng vào nhé!

Bùi Bội Phái: Chẳng lẽ chỉ có mình tôi nhớ hôm qua viện trưởng thề non hẹn biển nhất định sẽ dậy sớm nấu cháo sao?

Nghi Gia: Haha

Viện trưởng Kiều: Đừng vậy mà, ngày mai tôi nhất định sẽ nấu.

Bùi Bội Phái: Được, ngày mai nhất định nấu, giống như ngày nào cậu cũng nói ngày mai sẽ không đến muộn vậy đó.

Nghi Gia: Ha ha.

Tiểu Hạ: Ha ha.

Đồng Tiểu Phi: Ha ha.

Hương Hương Manh Manh: Ha ha.

Viện trưởng Kiều: Chúng ta không thể vui vẻ làm bạn bè bình thường được hả? Nhất định phải bới lông tìm vết như thế mới được hả?

Tiểu Hạ: Tôi cá 1 tệ ngày mai viện trưởng vẫn không thể dậy được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!