Chuyện gặp mặt người lớn trong nhà đã được quyết định đúng vào thứ bảy là sinh nhật của Nhậm Tô. Cố Gia Ý đã cất công đi khảo sát lựa chọn địa điểm, sau khi hoàn thành, cô cầm chùm chìa khóa nhà anh đã cho cô trước khi đi, một lần nữa tới dưới lầu tòa nhà anh ở. Nhìn cả dãy nhà cao lừng lững trước mặt, tâm trạng của cô đã không còn giống với lần đầu tiên ngồi hóng gió dưới sân này, tay ôm khư khư quả dưa hấu đợi anh xuống đón trong cảm giác thấp tha thấp thỏm.
Duyên phận là một thứ gì đó thật kỳ diệu, khi cô một lần nữa có mặt ở nơi này thì đã mang thân phận mới là bạn gái của anh, đã vậy, nửa tháng nữa hai người sẽ cùng nhau về chính thức ra mắt với người lớn nhà cô nữa.
Mở cửa vào nhà, bên trong hoàn toàn lặng lẽ, có lẽ Nhậm Tô vẫn còn đang nghỉ ngơi sau chuyến bay dài. Nghĩ vậy, bước chân của cô vô thức chậm lại, di chuyển nhẹ nhàng. Trong tủ giày có sẵn đôi dép màu hồng hình mèo Hello Kitty cô đã mang vào lần đầu tiên đến. Cô khẽ khàng đi vào phòng khách, đặt hết túi đồ trong tay xuống ghế sô pha, sau đó men theo trí nhớ đi tới trước cửa phòng ngủ của Nhậm Tô, đẩy cửa bước vào.
Phòng ngủ của anh không lớn như phòng sách, điều này khiến Cố Gia Ý rất ngạc nhiên. Có một lần, Nhậm Kiều Sơ dẫn cô đi tham quan phòng sách của anh, chỉ cho cô xem từng bức ảnh chụp của anh hồi bé xíu, cô đã tỉ mỉ quan sát rất kỹ không gian phòng. Còn bây giờ, khi bước vào phòng ngủ của anh, một căn phòng hoàn toàn trái ngược với phòng sách, phong cách bài trí vô cùng đơn giản, cô bất giác bật cười, ngay lúc này đây, cô lại bước thêm được một bước tiến vào sâu trong thế giới của anh rồi. Phòng ngủ của anh cũng không hẳn ngăn nắp, gọn gàng sạch sẽ không vướng bụi như cô tưởng tượng, trên chiếc ghế dài màu vàng chuối sát bên cửa sổ có đôi ba chiếc áo chiếc quần vứt bừa lên, trong góc phòng là va li hành lý anh nép vội vào còn chưa kịp cất gọn. Chăn ga trên giường là một bộ đồng màu xanh nước biển, tầm mắt Cố Gia Ý dần tập trung về góc giường bên phải. Anh vùi nửa mặt vào chăn, ngủ rất say, không biết anh đã phải mệt mỏi đến mức nào.
Nhìn xuống đôi dép lê màu hồng nhạt dưới chân mình, Cố Gia Ý nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định tháo dép ra, đi chân trần, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động chậm rãi đi về phía mép giường. Bước trên sàn nhà lạnh lẽo đến khi dẫm chân lên chiếc thảm xanh nước biển mềm mại dưới chân giường, cô mới thoải mái thở ra một hơi. Cô ngồi xếp bằng trên tấm thảm, cứ vậy chăm chú nhìn dáng vẻ đang ngủ mơ của Nhậm Tô.
Anh nghiêng người, một tay đặt trên chăn, một tay đặt dưới mặt, nửa khuôn mặt lộ ra phía trên chiếc chăn, má trái đè trên cánh tay.
"Phì…" Cố Gia Ý bật cười thành tiếng, mặc dù thường ngày Nhậm Tô cũng không quá để ý đến vẻ ngoài của mình nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến công việc anh đều xuất hiện với vẻ ngoài không tì vết. Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai, thái độ vừa dịu dàng vừa xa cách đó, có ai mà ngờ được anh cũng có dáng vẻ trẻ con như vậy khi ngủ?
Cố Gia Ý chậm rãi áp sát mặt mình vào mặt anh, nhìn thấy hàng lông mi dài của anh ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên cô nhớ tới cái lần ở bờ biển, cái lần mà cô đứng im lặng chờ đợi lời hồi đáp tình cảm của anh, lúc đó cô cũng nhìn chăm chăm vào đôi mắt anh như lúc này đây và rồi chính đôi lông mi ấy đã an ủi cho trái tim đầy hoảng loạn của cô lúc đó.
Khoảng cách hai khuôn mặt ngày càng gần hơn, gần đến mức hơi thở vững vàng của anh cứ phả vào môi cô hơi ngứa ngáy nhưng cũng thật ấm áp. Ai cha, thật muốn hôn anh ấy một cái, phải làm sao đây?
Tong lúc cô gái nhỏ còn đang rối rắm không biết có nên hôn trộm anh một cái hay không, anh bỗng nhiên ghé sát môi tới, hôn một cái lên môi cô.
"A…" Cố Gia Ý giật mình theo phản xạ định lùi lại nhưng người đàn ông trên giường đã nhanh tay hơn, vươn tay ra ôm lấy eo cô, sau đó dùng sức kéo cô ngã vào vòng tay ấm áp của anh. Cách một lớp chăn, Nhậm Tô ôm chặt Cố Gia Ý nằm trong lồng ng. ực của mình rồi hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói trầm khàn: "Haha, anh đã đợi lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa chủ động ôm anh gì hết, anh đành phải tự thân vận động thôi."
"Nhậm Tô! Anh tỉnh lâu rồi đó hả?" Bên tai cô là tiếng tim đập "thình thịch" của Nhậm Tô, dù cho đã cách một lớp chăn cô vẫn cảm thấy được một dòng chảy ấm áp cứ mãnh liệt quẩn quanh người mình và cả giọng nói vừa nãy của anh nữa, mang theo chút trầm khàn và gợi cảm khi mới thức dậy, quả thực là cái bẫy dụ hoặc người ta!
Chuyện hạnh phúc nhất trên đời này là gì? Nhậm Tô nghĩ chỉ mới vừa đây thôi anh đã hiểu ra được, hạnh phúc của anh chính là khi vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy cô gái nhỏ mình yêu nhìn mình với ánh mắt chăm chú lưu luyến không muốn rời xa. Anh kéo chăn ra, khóa chặt cô gái nhỏ trong lồng ng. ực mình, xoa xoa đầu cô, ánh mắt chiều chuộng, nói: "Ước gì mỗi ngày khi tỉnh dậy anh đều có thể nhìn thấy em đầu tiên!"
Cô gái nhỏ của anh ơi, hóa ra anh đã gấp đến mức muốn mỗi ngày đều có thể cùng em đi vào giấc ngủ rồi cùng em nghênh đón bình minh.
"Anh đó, học cách nói chuyện sến súa như vậy từ khi nào thế?" Cố Gia Ý đỏ mặt rồi vùi mặt thật sâu vào lồng ng. ực Nhậm Tô, "Chúng ta đi siêu thị mua đồ nhé? Tối nay em sẽ nấu cơm cho anh, tuy rằng em nấu không ngon như anh nhưng em đặc biệt học vì anh đấy."
Nhậm Tô không khỏi phì cười khi nghe thấy giọng điệu muốn được anh khen ngợi của Cố Gia Ý, nhịn không được lại hôn nhẹ lên mái tóc cô rồi mới buông cánh tay đang ôm lấy eo cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt. Cố Gia Ý bên này không khỏi xấu hổ, vùi mặt vào chăn gối lưu mùi hương của Nhậm Tô, lăn qua lăn lại mấy vòng. Haiz, đây có phải là bị rối loạn cảm xúc không nhỉ? Sao lại bối rối thế này?
Vốn tưởng Nhậm Tô đã rời đi rồi nhưng đột nhiên tiếng bước chân của anh lại một lần nữa lại gần cô, thế là cô xấu hổ lấy chăn che mặt, chỉ chừa lại một khe hở lén nhìn trộm anh. Xuyên qua khe hở nhỏ, cô nhìn thấy anh cầm theo đôi dép lê Hello Kitty màu hồng nhạt lại gần, trên miệng là nụ cười đẹp đến mức khiến cô nhìn mê muội. Nhậm Tô đi rất chậm, thế nên Cố Gia Ý không chờ được mà xốc chăn lên một góc, lộ ra nửa khuôn mặt giống như dáng vẻ lúc ngủ của Nhậm Tô.
"Nhậm Tô?"
Anh cúi người xuống, đặt đôi dép lê hồng nhạt trên tay xuống tấm thảm màu xanh nước biển một cách gọn gàng, sau đó lại duỗi tay ra xoa xoa đầu cô gái nhỏ, nhẹ nhàng dạy dỗ cô: "Sau này không được đi chân trần trên sàn nhà nữa. Kể cả khi anh đang ngủ cũng không được."
Khuôn mặt của Cố Gia Ý đỏ lên một cách nhanh chóng, cô gái nhỏ lại một lần nữa trốn vào chăn, cười thầm…
Cho đến khi nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, Cố Gia Ý với khuôn mặt đỏ bừng mới loay hoay đứng dậy. Nhìn đống chăn ga lộn xộn bày trên chiếc giường lớn, cô bất chợt nhớ tới việc sau khi gặp Tưởng Hoan Nhan, Nhậm Tô vẫn luôn nói đi nói lại với cô về những khuyết điểm của anh, trong đó có một cái chính là việc anh không thích gấp chăn ga. Cố Gia Ý mỉm cười, vuốt thẳng ga trải giường, xếp gối dựa một cách ngăn nắp rồi đứng nhìn cả chiếc giường lớn gọn gàng mà trong lòng không khỏi ấm áp.
Ở bên Nhậm Tô như này thật tuyệt!
*****
Cho đến giờ phút này, cùng Nhậm Tô đẩy xe đẩy đi khắp siêu thị, Cố Gia Ý dường như mới mường tượng được rõ dáng vẻ cuộc sống mà cô vẫn luôn mong chờ. Bỏ qua vẻ ngoài, công việc kiến trúc sư của anh, bỏ qua việc anh đã cùng Dương Trạch tự thân thành lập rồi đưa Hoa Đường đến đỉnh cao trong ngành, giờ đây Cố Gia Ý đã hiểu rõ cô với anh không khác gì nhau cả.
Anh không thích gấp chăn gối, lúc nào cũng để chăn đệm nhăn nhúm, anh cũng không thích giặt quần áo, ngoại trừ quần lót ra, anh thường lười biếng ném hết đồ vào máy giặt hoặc sẽ đưa ra tiệm giặt ủi, anh còn không thích ăn cá nữa, còn ghét cà rốt giống cô, ... Vậy nên anh vẫn luôn là một người rất bình thường, anh không phải là kiểu bạn trai "nhà người ta" mà cô đã từng lầm tưởng.
"Tối nay anh muốn ăn gì? Em nói trước em không biết làm mấy món phức tạp đâu nhé." Cố Gia Ý nhìn Nhậm Tô đang đứng trước tủ đông lựa sườn, trong lòng khóc không ra tiếng, "Cái đó… anh muốn ăn sườn hả? Em sợ mình không biết làm món sườn đâu."
Vì đã gần tối nên siêu thị không còn nhiều nguyên liệu tươi nữa, Nhậm Tô cẩn thận chọn lựa rồi bỏ một gói hạt nêm vào xe đẩy. anh gõ nhẹ vào mũi cô gái nhỏ rồi lại tiếp tục lựa sườn, "Anh sẽ xuống bếp nấu cơm cho em."
"Không được, chúng ta đã nói trước rồi mà, tối nay em sẽ là đầu bếp."
Nhậm Tô vẫn thong thả đứng trước tủ đông, cúi đầu quan sát thật kỹ rồi dùng bàn tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng lấy ra từng khối sườn, nhẹ nhàng bỏ vào túi ni lông dùng một lần. Cố Gia Ý nhìn anh, bất chợt không biết nên nói gì, nếu là trước đây thì có lẽ cô sẽ không bao giờ dám nghĩ đến một Nhậm Tô suốt ngày mặc vest mang giày da sẽ có một ngày mặc đồ thể thao, đứng ở siêu thị đông đúc lựa chọn nguyên liệu nấu bữa tối như này, càng không dám nghĩ tới việc một người đàn ông tốt đẹp như vậy sẽ vì cô mà dụng tâm chế biến ra những món ăn cô thích. Thế nhưng hiện tại người ấy lại đứng cạnh cô, mà cô thì đã không còn cảm thấy sợ hãi hay xa lạ gì với anh như ngày trước nữa, cũng không cần phải lo lắng, bất an, e sợ sự ưu tú của anh sẽ che mờ đi tình cảm của cô. Bởi vì, người đàn ông này đã hết lòng ở bên cô, anh dùng sự dịu dàng của mình để bảo vệ tình yêu của cô, đồng thời dùng tình yêu của mình để bao dung cho sự ương bướng của cô.
Cân hàng xong, Cố Gia Ý bỏ thịt vào túi rồi tiếp tục đứng im lặng, một tay khoác tay người đàn ông, một tay nắm chặt xe đẩy, ánh mắt chăm chú nhìn về phía người đàn ông đang đi qua lại một cách chậm rãi, cẩn thận, len lỏi vào từng ngóc ngách trái tim cô…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!