Chương 41: (Vô Đề)

Tuần đầu tiên sau Quốc Khánh Cố Gia Ý và Hứa Sơ Cẩn bận đến đầu tắt mặt tối, gần như mỗi buổi chiều cả hai đều phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để viết bản thảo, bận đến mức Khang Tư Kỳ và Mạc Thiều Lăng nhìn thôi cũng thấy tội, lâu lâu còn đến an ủi một chút.

"Bạn yêu, hai người gặp người lớn trong nhà rồi đúng không? Giờ không bận yêu đương nữa à?" Khang Tư Kỳ ôm một xấp tài liệu chạy tới chỗ Cố Gia Ý nói luyên thuyên: "À mà dạo này sếp Nhậm nhà cậu đang có ý gì vậy? Lúc trước khi hai người còn chưa xác định quan hệ thì mỗi tuần anh ấy đều đi đến bảo tàng nghệ thuật, hiện tại thì sao? Mỗi lần tôi đi phỏng vấn đều không gặp được anh ấy!"

"Hả? Lúc trước lần nào anh ấy cũng đến á?" Cố Gia Ý đang gõ phím dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục viết bản thảo, vẻ mặt không thay đổi gì.

"Tất nhiên rồi, nếu không sao tôi có thể chụp trộm anh ấy cho cậu được!"

"Khang sư phụ, em né sang một bên chút đi, đồng chí Nghi Gia, không bằng em kể cho bọn chị nghe chút chuyện lúc anh ấy và cha mẹ em gặp nhau đi, thế nào rồi?" Mạc Thiều Lăng đẩy nhẹ Khang Tư Kỳ sang một bên, nghịch phá bàn phím máy tính Cố Gia Ý đang dùng, "Đủ rồi, em đừng viết nữa, dù sao cũng đang là giờ nghỉ mà, có cần gấp vậy không?"

Cố Gia Ý bất lực, xoa xoa thái dương, "Gần đây Nhậm Tô rất bận, em phải làm xong sớm thì tan làm mới có thể đến công ty tìm anh ấy được."

"Yo yo yo, mới vừa quen nhau mà đã đến công ty của người ta rồi à, sao không để Nhậm Tô tới đây đón em đi, dù sao em cũng là con gái, anh ấy là đàn ông mà, đúng không?"

"Nam nữ thì có gì khác nhau đâu ạ? Anh ấy rất bận, vậy nên em nhường anh ấy thì có vấn đề gì đâu, đúng không?" Cố Gia Ý bôi đen phần chữ sai do Mạc Thiều Lăng nghịch phá gây ra, ấn phím xóa hết rồi lại tiếp tục đánh máy, "Tình yêu không phải là như thế sao ạ?"

Khang Tư Kỳ hơi ngẩn người, mở túi khoai tây chiên ra, tiếp tục làm phiền Cố Gia Ý, "Hai người mới yêu đương được bao lâu đâu chứ, à đúng rồi, khi nào thì cậu mới định dẫn Nhậm Tô về nhà đây?"

Khi nào sao? Sao lại nói đến đề tài này nữa rồi? Lần này cuối cùng Cố Gia Ý cũng ngẩng đầu lên, cô kéo ghế về phía Khang Tư Kỳ và Mạc Thiều Lăng, cướp vài miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, "Hai người thì sao, hồi đó cỡ bao lâu thì ra mắt gia đình vậy?"

Mấy ngày qua, mặc dù cha mẹ cô không nói gì nhiều nhưng thỉnh thoảng mẹ cô không biết là cố ý hay vô tình luôn nhắc nhở bên tai cô, hỏi cô khi nào thì mới dẫn Nhậm Tô đến nhà cho bọn họ gặp. Thậm chí cha cô còn hỏi thẳng, vì sao cô lại không muốn, hoặc nói đúng hơn là vì sao lại không dám dẫn anh về nhà? Cô nên trả lời như thế nào nhỉ? Có lẽ vẫn là đáp án lần trước, thời gian bên nhau còn chưa đủ lâu nên cô không yên tâm.

"Hả? Chuyện này mà cũng có quy định thời gian nữa à?" Mạc Thiều Lăng đứng dậy, đi hai vòng quanh Cố Gia Ý rồi dừng lại, hai tay nắm chặt tay vịn ghế ngồi của Cố Gia Ý, sau đó cúi người, nhìn chằm chằm vào ánh mắt lảng tránh của cô, "Cố Gia Ý, đừng có nói với chị là em không dám đấy nhé? Em tưởng việc gặp người lớn trong nhà, giới thiệu cho bạn bè thân thiết về người yêu của mình là công việc giống như viết bản thảo hả?

Phỏng vấn, ghi âm lại, viết bản thảo rồi chỉnh sửa, tất cả phải làm theo quy trình từng bước một, còn có giới hạn thời gian nữa à? Cố Gia Ý, chị thực sự rất nghiêm túc muốn hỏi em một câu này, có phải em không có cảm giác an toàn đúng không?"

Một câu này trong nháy mắt ngay lập tức vạch trần hết thảy sự thật mà Cố Gia Ý liều mạng che giấu khoảng thời gian qua. Không sai, Nhậm Tô thực sự rất tốt, với cô mà nói trước giờ anh vẫn luôn là một người bạn trai tốt trong mối quan hệ này. Dù là hẹn hò hay việc gì khác, anh vẫn luôn chăm sóc tốt cho cô, cho tới hiện tại, anh vẫn luôn làm tốt mọi chuyện, tốt đến mức cô không có cái gì là cảm thấy không hài lòng.

Ngay từ ban đầu, cô đã luôn biết trong mắt bất cứ ai thì Nhậm Tô cũng luôn là hình mẫu của bạn trai "nhà người ta", thế nhưng, khi cô thầu được cái ao cá này rồi, cô còn biết thêm được một điều, làm bạn gái của bạn trai "nhà người ta" là một việc không dễ dàng gì.

"Cố Gia Ý!" Khang Tư Kỳ nghiêm mặt, nghiêm túc gọi tên cô: "Đừng có nói là chị Mạc đoán đúng rồi đấy nhé?"

Cố Gia Ý cúi đầu, im lặng nghịch nghịch ngón tay, ông trời ơi, chẳng lẽ cô biểu hiện rõ ràng đến thế sao?

"Nghi Gia, tình yêu có rất nhiều loại nhưng dù là loại nào thì có một điều vẫn luôn không thay đổi, đó là sự tin tưởng và an tâm." Mạc Thiều Lăng là đàn chị của Cố Gia Ý, thế nên sao cô ấy có thể không nhìn ra được nỗi lo trong lòng Cố Gia Ý được chứ? Mạc Thiều Lăng cười cười, đứng lên khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cố Gia Ý, "Đừng để mãi những chuyện quá khứ trong lòng nữa, một lần bị rắn cắn thì sợ dây thừng mười năm sao, đó không phải là chuyện tốt đâu, đúng không?"

Hóa ra Mạc Thiều Lăng vẫn luôn biết, Cố Gia Ý thở dài, bỏ từng miếng khoai tây vào miệng, "Em biết chứ, Nhậm Tô là người em thích, là người mà em muốn có thể cùng đi hết con đường này. Nhưng mà, không hiểu sao những lúc ở một mình ấy, em vẫn luôn cảm thấy bất an. Rõ ràng trước giờ anh ấy vẫn luôn khiến cho em cảm thấy an tâm, nhưng không hiểu vì sao khi bọn em ngày càng gần nhau hơn thì mọi chuyện lại khác đi như thế…"

Khang Tư Kỳ cướp lấy bịch khoai tây trong tay Cố Gia Ý để sang một bên rồi ép buộc cô ngẩng đầu lên, "Cậu muốn nghe tôi nói thật à? Nghi Gia, cậu đây là ăn no rảnh mỡ, không có chuyện gì làm đúng không, còn bày đặt khoe khoang nữa chứ! Có phải cuộc sống quá thoải mái nên bắt đầu suy nghĩ lung tung không hả? Cậu nhìn mọi người khi làm việc xem, ai nấy cũng đều phải dựa vào chính mình, có ai có nhiều thời gian khoe khoang giống cậu không?

Cậu có cha mẹ luôn yêu thương mình, có một người bạn trai tốt, công việc cũng không mệt mỏi gì nhiều, có phải vì vậy mà cậu có thời gian để khoe khoang đúng không? Đồng chí Nghi Gia, tôi không nghĩ cậu là người nhát gan thế đấy. Cái gì gọi là bất an hả, bình yên ở bên nhau không phải tốt sao, dù sau này có vấn đề thì có sao chứ, cùng lắm thì bắt đầu lại một lần nữa thôi. Đời người dài như vậy, nếu ngày nào cậu cũng sống trong bất an không sợ mệt chết à?"

Cố Gia Ý cắn chặt môi, Khang Tư Kỳ vừa nhìn đã biết đó là thói quen của cô khi căng thẳng, "Còn nữa, bày đặt thời gian ngắn dài gì chứ, không phải chỉ là cái cớ để cậu tự an ủi mình thôi sao?"

Quả thực một câu này đã nói trúng tim đen, Cố Gia Ý cười khổ, "Rồi rồi, hai người thông minh nhất. Được rồi, tôi thừa nhận là mình khoe khoang được chưa, nhưng mà, cái cảm giác bất an này không phải nói bỏ thì có thể bỏ ngay được. Không liên quan gì đến Nhậm Tô cả, đều là do tôi không tốt."

"Được rồi, được rồi, chị hiểu, nhưng mà hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, em nên nghỉ ngơi một chút đi chứ?" Mạc Thiều Lăng kéo Cố Gia Ý vào phòng trà của tòa soạn, "Thời gian cũng không ngắn đi được đâu mà lo, em cũng làm việc chăm chỉ như vậy rồi, nghỉ ngơi một chút rồi hãy làm tiếp."

"Ơ, nhưng mà em thật sự rất gấp chị ơi, chiều nay còn phải đi đến chỗ Nhậm Tô nữa."

"Sao cơ? Lấy trình độ của cô Cố nhà ta không lẽ tới bốn giờ chiều không hoàn thành được một bản thảo sao chứ?"

"…"

*****

Bốn rưỡi chiều, vừa mới tan làm, Cố Gia Ý vội vàng chạy tới Hoa Đường, khi cô đi ngang qua quầy tiếp tân, Trần Nhiễm dường như có chút kích động, cô ấy lấy ra vài viên kẹo nhét vào tay Cố Gia Ý rồi bắt đầu ríu rít nói: "Gia Ý, lâu rồi mới thấy cô đến đây."

Cố Gia Ý im lặng đếm số kẹo trái cây trong tay mình, đột nhiên cô phát hiện hóa ra hơn nửa tháng qua không tới đây, cô vậy mà cũng có chút nhớ Hoa Đường và những nhân viên vui tính nơi này, "Ừm, dạo trước tôi hơi bận ấy mà, bạn thân tôi kết hôn rồi, nên tôi phải làm phù dâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!