Tuần lễ Vàng Quốc Khánh quả đúng là tuần lễ của các buổi tiệc. Sau khi tham gia hai cái đám cưới, tết trung thu rồi ăn tối ở nhà bà ngoại, Cố Gia Ý cuối cùng cũng có thời gian rảnh để hẹn hò với Nhậm Tô.
Địa điểm hẹn hò là ở bến Thượng Hải, Cố Gia Ý ngồi trên hàng ghế dài ở đại lộ ngắm nhìn tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông ở đối diện, trong lòng thầm tính toán bao lâu nữa Nhậm Tô sẽ tới. Thật ra thì mỗi lần bọn họ hẹn hò, Nhậm Tô luôn là người đến sớm hơn cả. Dù rằng Cố Gia Ý cô chưa bao giờ tới trễ hẹn, thế nhưng không hiểu sao mỗi lần cô nghĩ mình sẽ là người đến trước thì khi chạy đến nơi đều nhìn thấy Nhậm Tô đã đứng đợi sẵn.
Mà hôm nay Cố Gia Ý ngốc nghếch lại nhìn lộn giờ, kết quả là cô đến sớm hơn hẳn giờ hẹn một tiếng đồng hồ, nhưng mà như vậy cũng tốt, cuối cùng cô cũng có cơ hội biết được mấy lần trước Nhậm Tô đã chờ cô bao lâu.
Viện trưởng Kiều: Hôm nay tôi mới mua một cái máy ép trái cây bằng tay đó mọi người.
Viện trưởng Kiều: Đồ làm bằng tay đều là đồ tốt.
Thời tiết tháng mười năm nay thật sự rất kỳ lạ, những năm trước vào khoảng thời gian này mọi người đã bắt đầu mặc quần áo dài tay mùa thu, mùa xuân các kiểu, vậy mà năm nay ánh mặt trời vẫn chói chang như những ngày hè, thế nên Cố Gia Ý vẫn luôn mặc quần áo ngắn.
Ở phía xa, tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông đỏ rực được ánh nắng dịu dàng chiếu vào tạo nên một vệt ảo ảnh dài đỏ trên mặt sông Hoàng Phố khiến du khách gần xa ghé đến kìm lòng không được đều giơ điện thoại lên, đứng ở bờ kè sông chụp lại phong cảnh hữu tình.
Cố Gia Ý cúi đầu xuống vốn định lấy điện thoại ra chụp ảnh nhưng sau khi mở khóa màn hình thì lại nhìn thấy đoạn chat trong diễn đàn, cô mỉm cười, ý định chụp ảnh cũng không còn nữa.
Hương Hương siêu dễ thương: Viện trưởng, sao tôi cứ cảm thấy cậu sẽ không thể nào uống được thứ nước trái cây do mình ép ấy…
Nghi Gia: Viện trưởng, sao tôi cứ cảm thấy cậu sẽ không thể nào uống được thứ nước trái cây do mình ép…
Bùi Bội Phái: Viện trưởng, sao tôi cứ cảm thấy cậu sẽ không thể nào uống được thứ nước trái cây do mình ép…
Đồng Tiểu Phỉ: Viện trưởng, sao tôi cứ cảm thấy cậu sẽ không thể nào uống được thứ nước trái cây do mình ép…
Viện trưởng Kiều: /Tạm biệt/ Mấy người chờ đó, về nhà tôi sẽ làm nước ép trái cây ngay cho mấy người coi!
Nghi Gia: Làm xong nhớ chụp ảnh gửi nhó!
Đồng Tiểu Phỉ: Tôi tán thành hai tay!
Nhóm chat vẫn luôn vui vẻ và đáng yêu như thế, giống như việc cùng nhau nói xấu nhau đã trở thành thói quen hằng ngày của bọn cô vậy, như thể nếu một ngày không vào đây múa phím vài lần thì cả người sẽ cảm thấy không thoải mái.
Viện trưởng Kiều: Hứ, mấy người đúng là khiến cho tôi không thể nào yêu nổi mà.
Viện trưởng Kiều: Này, bạn nhỏ Nghi Gia, hôm nay cô đi hẹn hò ở đâu thế?
Nghi Gia: Còn ở đâu ngoài bến Thượng Hải nữa!
Bùi Bội Phái: Chết tiệt! Là người Thượng Hải mà cô vẫn muốn đến bến Thượng Hải chơi sao?
Nghi Gia: Lâu lâu đến ngắm nhìn sông Hoàng Phố cũng được mà.
Nghi Gia: Đôi lúc tôi hơi buồn khi nghe nhiều người bảo người Thượng Hải bọn tôi hay bài xích người ngoài, cả việc người vùng khác không thích người Thượng Hải bọn tôi nữa. Nhưng may mắn là mấy người các cậu không ai ghét Thượng Hải hết. /Cảm động/
Bùi Bội Phái: Biết sao được, ai bảo những người Thượng Hải tôi gặp đều là người tốt.
Hương Hương siêu dễ thương: Đúng, đúng, bởi vì cô là người Thuợng Hải mà!
Hương Hương siêu dễ thương: Vì một người mà yêu cả thành phố.
Đồng Tiểu Phỉ: Đúng đúng, bởi vì có cô, bọn tôi đều rất thích Thượng Hải.
Xem đi, đây là những người bạn tốt của cô, họ luôn mang đến cho cô niềm vui nhưng cũng có lúc làm cho cô cảm động muốn khóc.
Nghi Gia: Yêu mọi người rất nhiều, moah moah ~
"Gia Ý? Sao em đến sớm vậy?" Nhậm Tô vừa đi đến điểm hẹn thì không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Gia Ý đang cúi đầu chơi điện thoại, anh đi nhanh về phía cô rồi ngồi xuống, liếc qua điện thoại cô một cái rồi nói: "Sao hôm nay đến sớm vậy? Nhìn anh này, không hiểu sao đột nhiên anh lại thấy ghen với điện thoại của em quá."
Giọng nói của Nhậm Tô có chút ấm ức hiếm thấy khiến Cố Gia Ý không khỏi ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên, nhanh chóng cất điện thoại đi, "Không cần đâu, anh không cần phải ghen với điện thoại của em đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!