"Tao cũng đâu còn cách nào khác nữa, nếu là người khác thì tao đã không cho mượn xài thế rồi, ai bảo người đó lại là Cố Gia Ý mày chứ!" Đơn Đan Đan ôm lấy cô, "Cố Gia Ý, chị đây nói cho mày biết, Vệ Thanh Lãng và Quách Duy Vi kia thì tính là cái rắm gì chứ, chúng ta sao có thể để thua họ được. Không phải bọn họ muốn khoe mẽ thôi à? Chúng ta đóng giả thì có sao, tao chính là không muốn để mày thiệt thòi đó!"
Cố Gia Ý không khỏi cảm động, cô vẫn nhớ năm đó ở phòng ký túc xá, Đơn Đan Đan từng mạnh miệng bảo rằng: "Cố Gia Ý, tao đảm bảo người nào dám làm mày đau khổ thì tao nhất định sẽ vén tay áo lên liều mạng với kẻ đó.". Cô tin, cô vẫn luôn tin vào lời nói đó, nhưng vì tin nên lại buồn hơn. Bởi vì khi đột nhiên quay đầu nhìn lại, Cố Gia Ý mới nhận ra chàng thanh niên mà cô từng yêu thương và chiều chuộng năm nào thực ra kém xa so với Đơn Đan Đan, nhỏ bạn thân ngốc không cần lý do gì mà luôn đứng ra bênh vực cô.
Đã hơn hai năm trôi qua, cô sớm đã không còn là cô sinh viên đại học ngây thơ trong đầu chỉ có tình yêu màu hồng nữa, có lẽ hiện tại cô thực sự nên học cách quên đi mọi chuyện! Chịu đựng nhiều năm như vậy, Cố Gia Ý cứ tưởng sẽ không bao giờ rơi thêm giọt nước mắt nào vì Vệ Thanh Lãng, thế nhưng khi Đơn Đan Đan ôm lấy cô, những giọt nước mắt đáng ghét cứ rủ nhau rơi xuống quần áo của cô ấy mãi. Cố Gia Ý cắn chặt môi, không phát ra bất cứ âm thanh nào như để giữ lại niềm tự tôn cuối cùng của mình.
Ngày hôm đó trong văn phòng, Lục Hách Nam hỏi cô mãi không quên được Vệ Thanh Lãng đến cuối cùng là vì nhịp đập con tim của cô vẫn dành cho anh ta hay là vì cô kiêu ngạo, tiếc nuối những năm tháng kia? Lúc đó trong lòng cô vô cùng rối rắm và mờ mịt, cô không biết tình cảm của mình dành cho Vệ Thanh Lãng có còn như ngày trước nữa không. Nhưng có lẽ Lục Hách Nam đã nói đúng một điều, cô cố chấp như thế là vì năm đó Vệ Thanh Lãng không nói lời nào đã quyết định rời đi. Điều cô tiếc nuối nhất suy cho cùng là do bản thân quá đau lòng, lại tự cho mình là đúng mà ước mơ có một tương lai tốt đẹp, mà trong ước mơ đó trùng hợp nam chính lại là Vệ Thanh Lãng. Hiện tại bọn họ đều đã trưởng thành, tuy rằng cái giá cho sự trưởng thành này rất đau lòng, nhưng nếu cô đã chịu đựng qua hết thảy rồi thì cũng không nên tiếc nuối nữa.
*****
Tháng 9 năm 2008 đối với Cố Gia Ý mà nói là một sự khởi đầu mới, cô mang nhiều khát khao trong lòng đến với cuộc sống đại học đầy mới mẻ. Sau khi đậu vào trường đại học T ở địa phương như nguyện vọng của mình, chọn học ngành Quản lý Tài chính theo nguyện vọng của cha mẹ, nguyện vọng về những năm tháng đại học của cô chính thức bắt đầu, lúc đó cô còn cho rằng cuộc đời của mình sẽ luôn thuận lợi như thế, thuận buồm xuôi gió, một đường đi lên.
Cố Gia Ý ở chung phòng ký túc xá với hai cô gái, một người là người địa phương giống cô tên là Đơn Đan Đan, người còn lại là người Tô Châu tên Hạ Viện, còn có một cô bạn khác cũng được xếp cùng phòng nhưng không đến ở, vậy nên từ đó phòng 608 liền trở thành thiên đường riêng của ba người các cô.
Ở đại học, cách đơn giản nhất khiến mối quan hệ của các cô gái cùng ký túc xá thân thiết hơn chính là thông qua các cuộc nói chuyện phiếm, vậy nên vào buổi tối đầu tiên ở đại học, Cố Gia Ý đã nằm nói ra hết các tật xấu của mình mặc dù chúng không đến mức quá đáng lắm. Cũng trong đêm hôm đó, ngoại trừ Hạ Viện là người duy nhất đã có bạn trai, cô cùng Đơn Đan Đan đều nói về mẫu người mình thích.
Tình yêu vườn trường ấy mà, có cô gái nào mà chẳng có chút khát khao cùng mơ mộng chứ, Cố Gia Ý thích một chàng trai sạch sẽ, dịu dàng và lương thiện như ánh mặt trời. Người đó không cần phải đẹp trai đến mức khiến người ta phải ghen tị, cũng không cần là người xuất chúng ai gặp cũng thích, cô chỉ hy vọng chàng trai đó là người đủ bao dung với cô, chỉ là lúc đó cô không nghĩ tình yêu mà mình mong đợi sẽ đến nhanh và dễ dàng như vậy.
Đợt huấn luyện quân sự sau đó chính là cơn ác mộng của các cô gái. Lãnh đạo nhà trường vì để rèn luyện ý chí và thể lực tốt nhất cho tân sinh viên nên đã đặc biệt mời các anh chàng quân nhân từ đội đặc cảnh đến để chỉ dạy cho các cô. Từ việc mê mệt vẻ đẹp của các chàng quân nhân đến việc bị họ "tra tấn" khóc lóc kêu cha gọi mẹ, tất cả đều trở thành lý do để đám nữ sinh các cô phàn nàn về sự vô nhân đạo của nhà trường trong giờ nghỉ giải lao.
Cố Gia Ý cũng không ngoại lệ, bởi vì cô học kém nhất chính là môn thể dục. Dù là hồi cấp hai hay cấp ba, mỗi lần cô thi chạy 800m đều là do giáo viên thể dục miễn cưỡng cho qua, mà hiện tại huấn luyện quân sự không có tính người như thế, cô không thể không than phiền được.
Sinh viên ngành Quản lý Tài chính được chia làm hai trung đội, xếp cùng nửa số nữ sinh viên bên chuyên ngành Quản lý Công thương. Cố Gia Ý cùng Đơn Đan Đan được xếp vào cùng một trung đội, tuy rằng trái phải xa nhau nhưng còn may mắn hơn Hạ Viện, cô bạn bị điều đến một trung đội khác. Chỉ trong vài ba ngày học, Cố Gia Ý đã sở hữu cho mình một làn da rám nắng khỏe mạnh.
Giáo viên hướng dẫn của các cô là một anh chàng đẹp trai cao 1m8, nói giọng Sơn Đông. Khổ một nỗi, Cố Gia Ý là một đứa không rành giọng địa phương, vậy nên mỗi lần thầy hướng dẫn hô khẩu hiệu cô đều phản ứng chậm mất ba nhịp, từ đó bạn bè thân thiết liền đặt cho cô biệt danh "Cố chậm chạp".
Có lúc ngay cả thầy hướng dẫn cũng đau đầu bất lực hỏi cô: "Sao lại là em nữa? Tôi nghĩ tiếng địa phương của mình cũng khá chuẩn đấy chứ!" Mà mỗi lần giáo viên hướng dẫn nói xong câu đó, các bạn học trong đội đều không nhịn được mà cười lớn. Ai cũng biết vào ngày đầu tiên tập huấn, khi người hướng dẫn vừa hô khẩu lệnh xong đã lập tức xuất hiện không ít động tác kỳ quái trong hàng ngũ, mà tất cả đều vì tiếng phổ thông "chuẩn" của thầy ấy cộng thêm tốc độ nói quá nhanh.
Khi đó các cô gái ngoài than phiền về việc học trong giờ nghỉ, đề tài được nói đến nhiều hơn cả là về các bạn học mới trong lớp mình. Ví dụ như Cố Gia Ý luôn nghe thấy một cái tên từ cô bạn học Quản lý Công thương ngồi gần mình.
"Vệ Thanh Lãng lớp bọn tớ hát rất hay đó. Tối hôm trước, bọn tớ tổ chức tiệc sau khi tập huấn xong, cậu ấy đã lên hát mở đầu, lúc đó bọn tớ đều tưởng rằng cậu ấy hát nhép chứ."
"Hình như Quách Duy Vi có quan hệ rất tốt với cậu ấy, không chừng họ sẽ trở thành cặp đôi đầu tiên của lớp mình nhỉ."
Ở tuổi mười bảy, mười tám này việc ăn dưa hóng chuyện của người khác có lẽ là việc khó cưỡng lại nhất, vậy nên Cố Gia Ý cùng Đơn Đan Đan một bên ngồi tám chuyện, bên còn lại không tránh được mà nghe thấy cuộc trò chuyện của các cô gái bàn bên. Không biết Vệ Thanh Lãng này trông như thế nào nhỉ? Cố Gia Ý nghĩ ngợi, một chàng trai được các cô bạn cùng lớp khen ngợi nhiều như thế chắc hẳn là một sinh viên rất chăm chỉ.
Nghe bọn họ tâng bốc như vậy, cô bỗng cảm thấy mình cũng muốn được nghe người này hát một lần!
"Một hai, một hai, một hai ba bốn."
Trong lúc các cô gái còn đang buôn chuyện thì từ sân tập phía Đông vang lên tiếng hô đồng thanh của các nam sinh viên. Cố Gia Ý giương mắt nhìn lên liền thấy bọn con trai da ngăm mặc quân phục đang chạy chậm về phía họ.
Là ai nói huấn luyện quân sự là khoảng thời gian dễ dàng nảy sinh tình yêu nhất vậy? Bọn họ đều rám nắng như than đen thế kia, nếu vẫn có thể lọt vào mắt nhau thì quả thực là tình yêu đích thực mà!
"Phó đội trưởng trung đội bốn của tiểu đoàn ba bước ra khỏi hàng." Giáo viên hướng dẫn của trung đội bốn đứng nghiêm trong bộ quân phục, giọng nói mạnh mẽ khiến cho các cô gái bên này cũng có chút lo sợ.
"Có." Phó đội trưởng trung đội bốn bước ra khỏi hàng, nghiêm trang chào, sau đó cười với các cô gái ở trung đội hai: "Các bạn nữ ở trung đội hai, chúng tôi là trung đội Quản lý Công thương và Tài chính, mời các bạn thay phiên lật thẻ!"
"Phốc……"
"Haha……"
"Trời ơi, vị phó đội trưởng này thật thú vị mà." Đơn Đan Đan thì thầm vào tai Cố Gia Ý, "Còn lật thẻ nữa chứ, bộ cậu ta là hoàng đế cổ đại lật thẻ để thị tẩm phi tần sao?"
"Trương Siêu, cậu nói lật thẻ là sao, còn không mau giải thích rõ ràng cho bọn tôi?"
Cố Gia Ý nhìn xung quanh, người vừa nói hóa ra là cô bạn thường xuyên tám chuyện với cả đám con gái và bọn con trai trong lớp. Nhờ những câu chuyện phiếm mấy ngày nay mà Cố Gia Ý nhanh chóng nhớ ra Trương Siêu này chính là lớp trưởng của lớp cô ấy.
Trương Siêu cười nham nhở, hàm răng trắng sáng lộ ra, trong biểu cảm có một niềm vui khó hiểu, "Học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi, cũng giống như nam nữ phải phối hợp làm việc với nhau để không mệt mỏi, cho nên… các bạn nữ xinh đẹp, hay là chúng ta cùng ngồi xuống chơi một trò chơi để gia tăng tình cảm đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!