4 giờ chiều, đám cưới vẫn được trang trí mộng mơ và ấm áp như lễ đính hôn lần trước. Đứng giữa ngàn hoa, Đơn Đan Đan và Lục Hách Nam vẫn đang tập đi tập lại tư thế hành lễ, còn Cố Gia Ý và Hạ Viện thì ngồi ở dưới, nhìn về phía cặp đôi sắp cưới ngày hôm nay, cười tươi.
"Hạ Viện, mày nói xem, hai người bọn họ kết hôn rồi thì có nên tặng cho bà mối là tao một bao lì xì lớn không nhỉ?"
Các nhân viên bên tổ chức tiệc cưới bị từng tràng cười giòn tan của hai cô gái làm cho ong hết cả đầu, cầm lấy mấy tờ giấy chụp vội lên tai. Hạ Viện nhìn thấy cảnh tượng đấy thì không khỏi phì cười, "Nhớ lại cái lúc biết mày có ý định đó tao cũng đã rất sốc, tao còn lo lắng không biết mày sẽ tác hợp cho hai người đó như thế nào nữa cơ. Không ngờ kết quả là người đầu tiên có được cái kết viên mãn trong đám tụi mình lại chính là hai người họ."
Dù là Cố Gia Ý và Vệ Thanh Lãng hay cô ấy và Tôn Hi Kiệt, bất luận cuộc nói chuyện diễn ra vào thời điểm nào, ba người các cô cũng đều có chung suy nghĩ rằng cô ấy hoặc là Cố Gia Ý sẽ là người đầu tiên bước vào cuộc sống hôn nhân. Đáng tiếc là năm tháng dài đằng đẵng qua đi, khi quay đầu nhìn lại thì tình yêu ngọt ngào của cô ấy và Cố Gia Ý thuở nào đã không còn được như lúc đầu nữa.
Cố Gia Ý chống cằm nhớ lại câu hỏi hồi nãy của mẹ mình, bà hỏi: "Sao con không để Nhậm Tô tới thẳng nhà Đan Đan luôn?"
Bà hỏi: "Sao không để cha mẹ gặp thằng bé trước mà phải đợi tới lúc đám cưới diễn ra chứ?"
Bà hỏi: "Tối nay nhân vật chính là Đan Đan và Hách Nam, sao mẹ với cha con đủ thời gian quan sát bạn trai con được?"
Bà còn nói: "Hay là như thế này đi, con tìm một ngày khác rồi dẫn thằng bé về nhà cho cha mẹ chính thức gặp mặt nó sau."
Cố Gia Ý không nghĩ mẹ mình lại gấp đến thế, cứ như thể bà sợ cô không lấy chồng được ấy!
Cô cúi đầu, giả bộ suy nghĩ, "Hạ Viện mày nói xem, có phải hồi đó tao không nên giới thiệu hai người bọn họ cho nhau không? Haizz, giờ mày xem, bây giờ vì bọn họ kết hôn mà tao sắp bị nước bọt của mẹ dìm chết rồi. Không cần bao lì xì cũng được, việc cha mẹ tao cứ muốn gặp mặt Nhậm Tô đã khiến cho tao đau hết cả đầu."
"Tao còn lạ gì mày nữa, được cái mạnh miệng thế thôi, nếu có thể quay ngược thời gian thì chắc mày chỉ ước cho bọn họ sớm ở bên nhau thôi chứ gì?" Hạ Viện không còn ánh mắt trầm tư nữa, tâm trạng phiền muộn cũng dần tan biến hết, có những việc người trong cuộc sẽ không rõ nhưng người ngoài đều hiểu, "Nếu mày đã xác định sẽ nghiêm túc với Nhậm Tô thì sao phải sợ dẫn anh ấy về nhà?"
Vì sao ư? Cố Gia Ý cười khổ, "Mày không thấy bọn tao tiến triển như thế là quá nhanh rồi à? Yêu đương mới chỉ hơn hai tháng, tao cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh. Tao chỉ muốn mọi chuyện thuận theo tự nhiên một chút, đợi đến lúc thích hợp, có lẽ tao sẽ đồng ý việc dẫn anh ấy về nhà."
"Nghi Gia, tao nhớ đêm trước ngày đính hôn của Đan Đan mày đã từng nói với hai đứa tao là muốn vì bản thân cố gắng một lần. Lúc đó, tao đã thấy được sự nghiêm túc trong lời nói của mày. Nhưng hiện tại, mày lại khiến tao cảm thấy mày đang không rõ ràng đấy."
"Thế à? Chắc là vì tao không rõ tương lai của tao với anh ấy rồi sẽ đi về đâu, nhưng mà thật sự tao đang cố gắng, cũng rất nghiêm túc để cho mối tình này luôn tốt đẹp, đây là tình yêu của tao đối với Nhậm Tô." Cô không sợ phải chia tay, cô chỉ muốn tình cảm vẫn tốt như thế, thuận theo tự nhiên rồi mọi chuyện đâu sẽ vào đấy.
"Ê, hai đứa mày ở đó nói gì đó? Mau đến cứu tao với, tao sắp vì buổi diễn tập này mà mệt chết rồi!"
Đơn Đan Đan bị tiếng cười đùa của hai đứa bạn thân chọc cho bực mình, Cố Gia Ý và Hạ Viện nhìn thấy thì phì cười, đứng lên đi tới, mỗi người ôm lấy một bên tay Đơn Đan Đan đùa giỡn.
*****
Năm rưỡi chiều, Cố Gia Ý nhận được tin nhắn của Nhậm Tô nên vội vàng chạy ra quầy lễ tân ngoài đại sảnh, vừa ra đến nơi đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai của mình đang cúi đầu cười nói gì đó với nam lễ tân.
"Nhậm Tô." Vui mừng khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu, Cố Gia Ý mặc kệ đôi giày cao gót dưới chân mà chạy ùa vào lồng ng. ực của anh.
Nhậm Tô đang đứng ở quầy lễ tân bên này vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngay lập tức xoay người lại, dang rộng hai tay ra chờ cho cô gái nhỏ đang mặc bộ váy lộng lẫy chạy vào lồng ng. ực mình, tin nhắn ngọt ngào hồi trưa của cô gái nhỏ lại chợt hiện về.
Cô gái nhỏ của anh, vốn dĩ từ trước đến này em không cần phải dùng trăm phương nghìn kế gì, dù cho em không có gì thì anh vẫn sẽ mãi mãi ở sau em, lúc nào cũng vì em mà dang rộng hai tay này ra để ôm em vào lòng.
Vẫn là cái ôm : áp như mọi lần, Cố Gia Ý ngửi thấy hơi thở quen thuộc thì càng ôm chặt lấy vòng eo gầy ốm nhưng rắn chắc của Nhậm Tô, nhỏ nhẹ làm nũng "Nhậm Tô, em nhớ anh quá."
"Anh cũng rất nhớ em." Nhậm Tô cúi đầu hôn nhẹ lên trán Cố Gia Ý, trong khoảnh khắc ngọt ngào đó trong lòng anh chợt nảy sinh ý nghĩ muốn nắm tay cô gái nhỏ này cùng bước vào lễ đường.
"E hèm, hai người khoe ân ái như thế là đủ rồi đấy nhé." Người vừa ho khan lên tiếng là Trương Tấn, một trong hai phù rể ngày hôm nay, anh ta đi đến tách hai người ra, "Hai người có thể vào trong nhanh một chút được không, vào đó rồi khoe ân ái sau cũng được."
Cố Gia Ý xấu hổ lè lưỡi rời khỏi cái ôm ấm áp của Nhậm Tô, sau đó nắm tay anh nói: "Anh thấy em hôm nay có đẹp không?"
Nhậm Tô nhịn không được nhéo má cô gái nhỏ, nuông chiều nhìn bộ mặt đắc ý khoe khoang của cô.
Trong đại sảnh là những chiếc đèn lồng hoa sen xoay tròn, ánh đèn của những cánh hoa sen đủ màu sắc cứ lần lượt chiếu xuống khuôn mặt cô gái nhỏ, dưới ánh đèn, cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp, yêu kiều cùng đôi mắt lấp lánh, "Đẹp lắm, sao cô gái nhỏ của anh lại có thể đẹp đến thế nhỉ?"
Cố Gia Ý ngẩng đầu, thật sự cô rất thích ánh mắt của người đàn ông trước mặt mình, ngay lúc này đây, ánh mắt sâu thẳm mà Cố Gia Ý yêu thích chỉ có mỗi sự chiều chuộng và dịu dàng dành riêng cho cô, điều đó khiến cho cô gái nhỏ nhà ta không khỏi đỏ mặt. Rõ ràng Cố Gia Ý vẫn luôn biết Nhậm Tô là kiểu người như vậy, ngoại trừ bạn bè và người thân ra anh sẽ không dành cho người ngoài ánh mắt dịu dàng như vậy, thế nhưng dù đã quen thuộc, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
"Cũng chỉ có anh mới thấy em đẹp." Xin hãy tha thứ cho chút kiêu ngạo này của cô! Cố Gia Ý mãn nguyện ôm lấy cánh tay Nhậm Tô lần nữa, cười ngọt ngào nói: "Nào đi thôi, em dẫn anh đi gặp cha mẹ em, được không?"
"Đều nghe em hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!