Chương 37: (Vô Đề)

Vào ngày lễ Quốc Khánh, trời vừa mới sáng sớm, Đơn Đan Đan và Cố Gia Ý đã bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, hai cô gái lập tức rời giường, thay quần áo rồi ăn sáng, sau đó đợi thợ trang điểm tới làm tóc cho Đơn Đan Đan.

Lần này cũng không kém gì so với lễ đính hôn hai tháng trước, kiểu tóc của cô dâu vô cùng phức tạp, Cố Gia Ý ở bên tiếp tế nước nôi, hoa quả, bận đến xoay vòng.

"Nghi Gia, phải làm sao đây, tao thấy hồi hộp quá." Nhân lúc thợ trang điểm đang làm tóc, Đơn Đan Đan lấy vài viên chocolate bỏ vào miệng nhai "rộp rộp", "Thật đấy, hôm đính hôn tao không có cảm giác gì nhiều, không hiểu sao hôm nay lại thấy hồi hộp quá."

"Có gì đâu mà hồi hộp chứ, tụi tao lúc nào cũng ở bên mày mà, việc của mày là trở thành bà hoàng lộng lẫy nhất hôm nay thôi! Đây, đây, ăn nhiều một chút, dì bảo rồi, cả ngày hôm nay mày sẽ không có cơ hội bỏ bụng miếng nào đâu."

Hai thợ trang điểm thay phiên nhau xử lý tóc và trang phục cho Đơn Đan Đan, Cố Gia Ý đã thay xong một chiếc váy màu hồng nhạt, ngồi bên cạnh cô ấy. Cô bạn thân luôn dang tay che chở cho cô trước kia giờ phút này đã lột xác thành một cô dâu xinh đẹp rồi.

Lần đầu tiên gặp nhau, Đơn Đan Đan lặng lẽ đưa tay ra chào cô. Lần đầu tiên cùng ăn trưa, Đơn Đan Đan lộ ra con người thật của mình, một mình bưng hai tô mì lớn, mặc dù hai tô đó không có tô nào là của cô ấy. Lần đầu tiên ngủ cùng nhau, Đơn Đan Đan vỗ ngực nói: "Cả đời này chúng ta phải là bạn thân nhất của nhau đấy nhé." Từ đó về sau, Đơn Đan Đan lúc nào cũng giúp đỡ hai cô bạn cùng phòng là cô và Hạ Viện, cùng cô và Hạ Viện nếm trải hết thảy những dư vị ngọt ngào và cả đau thương của một thời thanh xuân. Rõ ràng cô ấy là em út trong ký túc xá của bọn cô nhưng lúc nào cũng muốn làm chị cả hết, mà hiện tại cô em út này phải đi lấy chồng rồi, lấy người đàn ông cô ấy yêu, cũng là anh trai của cô. Thật tốt…

Khác với niềm vui ngày đính hôn, giờ phút này Cố Gia Ý lại cảm thấy có chút không nỡ. Dù cô biết rõ người Đơn Đan Đan lấy là anh trai của cô, biết rõ cô ấy vẫn sẽ không thay đổi gì, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô thì sẽ không màng tất cả mà xuất hiện trước mặt cô như trước, biết rõ cô ấy vẫn sẽ sống trong thành phố này… nhưng mà, trong lòng Cố Gia Ý vẫn cảm thấy không nỡ.

Khoảng thời gian bọn họ cùng nhau ăn uống vui vẻ cứ như mới ngày hôm qua, thế mà hôm nay cô sắp sửa phải chứng kiến cô bạn thân tốt nhất của mình bước vào một giai đoạn khác của cuộc đời, chỉ ít phút nữa thôi cô ấy sẽ trở thành một người phụ nữ thật sự và có lẽ một ngày nào đó không xa cô ấy sẽ trở thành một người mẹ.

Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, động tác ăn chocolate của cô gái kế bên đột nhiên ngừng lại, tiếng cười của Đơn Đan Đan vang lên giòn tan. Sau đó cô nàng nói: "Cố Nghi Gia, hôm nay người đi lấy chồng không phải là tao sao? Đừng có nói với tao là mày còn lo lắng hơn cả tao đấy nhé, lo đến mức hai mắt đỏ hoe hết luôn rồi."

Cố Gia Ý quay mặt sang chỗ khác lau nước mắt đi rồi tức giận nói: "Đúng, tao lo đến mức phát khóc luôn đấy!"

Mày là cô bạn thân nhất của tao, phải biết trong lòng tao có bao nhiêu phần không nỡ, dù cho người mà mày giao phó cả đời là ông anh trai thân yêu của tao thì tao vẫn không nỡ chút nào!

"Cái con ngốc này, từ giờ trở đi tao là chị dâu của mày há chẳng phải là chuyện quá tốt rồi à, nhỏ hơn mày vài tháng mà tao lại có thể làm chị của mày hehe." Bởi vì hôm nay phải dậy từ tờ mờ sáng nên đêm qua bọn họ đi ngủ rất sớm, không buôn chuyện tới nửa đêm như trước kia, bây giờ nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Cố Gia Ý, ngược lại lại khiến cho Đơn Đan Đan không còn hồi hộp nữa, thay vào đó là chút buồn khó tả, "Không phải đã hứa rồi sao, cả đời này mãi mãi là bạn thân.

Lấy chồng thì sao nào, có là ngày tận thế đi nữa thì chúng ta mãi mãi vẫn là bạn thân nhất."

"Ai là con ngốc chứ? Sao mày lại giống Nhậm Tô thế, lúc nào cũng bảo tao ngốc! Tao không ngốc, không hề ngốc nghe chưa?" Cố Gia Ý cười tươi, lại nhét tiếp hai viên chocolate khác vào miệng, cười một cách ngốc nghếch.

"Ờ, mày thông minh nhất trần đời, thông minh đến mức thay bình hoa thôi cũng đứt tay, thông minh đến mức lần nào cũng chỉ vừa đủ điểm để qua môn tích phân và vi phân." Đơn Đan Đan cũng mỉm cười nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp cả hai đã từng trải qua, tất cả vẫn sống động như chỉ mới ngày hôm qua, "Cũng may là hiện tại bên cạnh mày đã có anh Nhậm Tô rồi, vậy nên đám cưới ngày hôm nay đối với tao mọi chuyện đều đã viên mãn."

Khi tao đã tìm được hạnh phúc của đời mình mà mày vẫn còn một mình, trong lòng tao đã vô cùng lo lắng, lúc đó tao chỉ hy vọng rằng thời điểm mình hạnh phúc nhất, mày không được chỉ là bạn thân ở bên tao mà còn phải có một người khác ở bên mày nữa thì tao mới yên tâm được.

"Đan Đan, tao đột nhiên phát hiện ra, vì sao hôm nay hai đứa mình nói chuyện tình cảm thế?" Cố Gia Ý sao có thể không hiểu suy nghĩ của Đơn Đan Đan được chứ, giống như hôm đính hôn cô ấy nắm tay Lục Hách Nam đi xuống sân khấu, lại gần đưa cho cô bó hoa chúc phúc kia vậy. Cũng là sau ngày hôm đó, cô có được Nhậm tô, có được tình yêu của đời mình.

"Đan Đan, mày có nói chuyện tình cảm với tao cách mấy thì chút nữa khi anh trai tao tới rước dâu tao cũng sẽ không nương tay đâu."

"Chậc, ai cần mày nhẹ tay chứ? Lục Hách Nam thông minh hơn mày nhiều, anh ấy không cần tao giúp đỡ đâu!"

Hai thợ trang điểm phì cười, chắc là vì họ không nghĩ đến cô dâu mấy phút trước còn hồi hộp đến mức không dám động đậy lúc này đây lại có thể tràn đầy sức sống như vậy, còn có thể đấu võ mồm với phù dâu nữa.

"Ơ, nhưng sao Hạ Viện còn chưa tới? Cũng sắp tới trưa rồi, có khi nào nó quên mất mình cũng là phù dâu không?" Cố Gia Ý nhìn điện thoại, đang do dự không biết có nên gọi cho Hạ Viện hay không thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Sau đó từ bên ngoài phòng khách vang lên giọng nói dịu dàng: "Kẹt xe quá đi thôi, mặc dù biết là Quốc Khánh được miễn thuế trên đường cao tốc rồi nhưng có cần phải đông đến thế không chứ?" Hạ Viện vừa thay giày vừa than phiền, khi đến gần ban công phòng khách đã thấy ngay nhỏ bạn thân của mình mặc váy cưới trắng từ đầu đến chân, một bên mặt đã trang điểm rất xinh đẹp.

"Đan Đan, hôm nay mày đẹp thật." Chẳng trách người ta thường hay nói khi một cô gái khoác lên mình chiếc váy cưới và trở thành cô dâu thì đó sẽ là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời người con gái, "Thích nhỉ!"

Từ khi vào đại học, Hạ Viện đã luôn chờ đợi khoảnh khắc bản thân được mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, cùng chàng trai mà mình yêu nhất trao nhẫn ước hẹn cho nhau, nắm tay nhau đi hết đời này. Chỉ là, mong ước có bao nhiêu tốt đẹp thì hiện thực lại càng tàn khốc và khiến con người ta tuyệt vọng bấy nhiêu.

Cô ấy tiến lại gần Đơn Đan Đan, mang theo sự ngưỡng mộ và tiếc nuối nắm lấy tay cô bạn của mình, "Đan Đan, chúc mày mãi hạnh phúc."

Dù lòng tao có nhiều điều luyến tiếc thì tao vẫn mãi chúc phúc cho hạnh phúc của mày.

"Tất nhiên rồi, tao chắc chắn sẽ hạnh phúc, còn mày, Hạ Viện…" Đơn Đan Đan cúi đầu, nhìn về phía Hạ Viện đang ngồi xổm mà nở nụ cười rực rỡ và dịu dàng nhất, "Hạ Viện, tao cũng mong mày có thể hạnh phúc."

Khi thấy Tôn Hi Kiệt không xuất hiện cùng cô ấy, Đơn Đan Đan đã hiểu rõ mọi chuyện, vấn đề của Hạ Viện và Tôn Hi Kiệt đã nghiêm trọng đến mức Cố Gia Ý và cô ấy không thể nghĩ tới.

"Hai đứa mày đừng chúc phúc nhau mãi thế được không? Hạ Viện, ra đây, tao giúp mày thay đồ." Cố Gia Ý kéo Hạ Viện sang một bên, giúp cô ấy thay bộ váy phù dâu xong thì đẩy vào phòng Đơn Đan Đan.

Cho đến khi giúp Hạ Viện thay xong váy, Cố Gia Ý mới do dự nói: "Hạ Viện, có chuyện gì đợi sau khi đám cưới xong cứ đến tìm tao, không thì đêm nay mày về nhà tao đi? Hai tháng không gặp tao nhớ mày gần chết!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!