Chương 36: (Vô Đề)

Tối thứ sáu, các nhân viên ở Hoa Đường quyết định đến KTV tổ chức tiệc chào mừng cho Tưởng Hoan Nhan. Nhậm Tô trước giờ vẫn không thích tham gia các loại tiệc tùng kiểu này nên sau khi tan làm anh cùng Cố Gia Ý đến trung tâm thương mại gặp Lục Hách Nam và Đơn Đan Đan.

Trong KTV, mọi người vui vẻ chơi đổ xúc xắc, trò chuyện và ca hát, mà nhân vật chính là Tưởng Hoan Nhan thì lại không có hứng thú gì. Mặc dù đã vào Hoa Đường được bốn ngày nhưng hiện tại Tưởng Hoan Nhan vẫn không thể tin được việc hai năm sau khi cô ấy rời đi, bên cạnh Nhậm Tô đã có một cô gái khác, lại càng không tin được việc khi mình gặp lại Nhậm Tô, anh không có một chút cảm xúc lưu luyến gì. Tưởng Hoan Nhan hối hận sao?

Hai năm kiên trì làm theo niềm tin của mình, lãng phí hai năm để cố gắng trở nên ưu tú hơn, đến khi trở về thì cái gì cũng không còn nữa.

Trần Nhiễm cầm một ly nước trái cây, nhìn thấy Tưởng Hoan Nhan cô đơn ngồi ở một góc đang nghĩ ngợi gì đó bèn xích lại gần, quan tâm hỏi: "Hoan Nhan, cô gặp chuyện gì sao? Nhân vật chính hôm nay là cô mà, sao lại bày ra về mặt buồn bã như thế?"

Tưởng Hoan Nhan không suy nghĩ nữa, gượng cười trả lời Trần Nhiễm: "Không có gì đâu, tại hôm nay tôi phải sửa hơi nhiều bản vẽ nên có chút mệt ấy mà."

Tưởng Hoan Nhan cứ tưởng vào Hoa Đường rồi thì sẽ có thể làm việc chung với Nhậm Tô, nhưng đến khi thật sự trở thành nhân viên ở đây rồi cô ấy mới phát hiện ra rằng mình với Nhậm Tô tiếp xúc ít ỏi đến đáng thương. Cô ấy ngồi làm việc ở bên ngoài phòng dành cho bộ phận kiến trúc, còn anh thì ngồi trong phòng làm việc dành cho phó tổng giám đốc. Tưởng Hoan Nhan không thể gặp được Nhậm Tô, cũng không có cơ hội mời anh ăn cơm, ngay cả cơ hội duy nhất cho cô ấy là buổi tiệc tối nay, Nhậm Tô cũng không đến.

"Mấy người làm nhiều việc đến thế sao?" Trần Nhiễm liếc nhìn sang đám đồng nghiệp đang vui vẻ bên cạnh mà thấy bất mãn vô cùng, "Bộ phận của cô đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, sao có thể để cô làm nhiều việc như vậy chứ?"

"Không sao cả, có áp lực thì mới có động lực làm việc." Tưởng Hoan Nhan hờ hững lắc đầu, điều duy nhất cô ấy quan tâm đến chỉ có Nhậm Tô.

"Tiếc thật, sếp Nhậm hôm nay vẫn không đến như mọi lần nhỉ. À, chắc cô không biết đâu nhỉ, sếp Nhậm của chúng ta được cả công ty chứng nhận là người đàn ông tốt đó, người gì đâu mà đẹp trai ghê, tính cách thì tốt đến mức không có gì để chê hết, trước giờ ngoài chuyện công việc ra thì không còn liên quan đến chuyện gì khác cả, suốt ngày chỉ biết đến hai chữ công việc thôi, lâu lâu thì sẽ cùng sếp Dương, sếp Triệu ra ngoài ăn, nhưng mà…"

Trần Nhiễm thấy Tưởng Hoan Nhan lộ ra vẻ mặt tò mò liền nhích lại gần hơn, khuôn mặt hóng hớt nói: "Nhưng mà từ khi Gia Ý xuất hiện, sếp Nhậm đã không còn là người nghiện công viên nữa rồi. Ngày nào anh ấy cũng tan làm sớm hết, mấy ngày đầu mọi người trong công ty ngạc nhiên lắm, cứ tưởng sếp nhà mình gặp chuyện gì không. Cho đến một ngày sếp Nhậm đột nhiên gọi đến quầy lễ tân bảo rằng bạn gái anh ấy sắp đến, nhờ tôi giúp đỡ cô ấy một lát. Cô nghe thấy không?

Là bạn gái đó nha!"

Tưởng Hoan Nhan buồn bã, lúc trước khi còn ở bên Nhậm Tô cô ấy đã không tới Hoa Đường lần nào. Nghĩ kỹ lại thì hình như lúc đó Nhậm Tô cũng đã từng nói rằng, bất cứ lúc nào anh cũng chào đón cô ấy đến kiểm tra bạn trai, chỉ là lúc đó cô ấy quá bận rộn với các khóa đào tạo, bận rộn tăng ca ở công ty rồi cả học tập nữa, thế nên ngoài những lúc anh đến tìm cô ấy để ăn cơm ra thì Tưởng Hoan Nhan chưa bao giờ rảnh để nghĩ đến việc sẽ ghé qua chỗ làm của Nhậm Tô.

Có những lúc, cuối tuần họ bận đến không có thời gian hẹn hò, nếu không phải là anh bận, thì cũng là cô ấy bận. Mà lúc đó Tưởng Hoan Nhan chỉ cảm thấy rằng mình không nên làm phiền Nhậm Tô khi anh bận như thế và anh cũng không nói thêm gì khi cô ấy bận. Cho đến ngày hôm nay Tưởng Hoan Nhan mới biết được, hóa ra anh cũng có thể vì một người mà bỏ công việc sang một bên. Nếu người đó là Tưởng Hoan Nhan, liệu anh có làm như vậy không?

"Cô có biết bọn họ quen nhau được bao lâu rồi không?" Tưởng Hoan Nhan nhịn không được hỏi, trong lòng toàn là chua xót và hối hận muộn màng.

"Quen nhau bao lâu ấy hả? Hình như bắt đầu từ tháng bảy là sếp Nhậm đã hay tan làm sớm rồi. Bây giờ là cuối tháng chín, thế thì chắc là được ba tháng rồi đó."

"Ba tháng sao?" Tưởng Hoan Nhan mỉm cười, ba tháng đó sao có thể so được với mối tình hơn hai năm của cô ấy được chứ? Đột nhiên Tưởng Hoan Nhan có suy nghĩ rằng, cô ấy không muốn chia tay với Nhậm Tô như vậy, cũng không cam lòng khi bản thân hoàn toàn trở thành người lạ trong cuộc đời anh.

"Nhưng mà tình cảm của bọn họ thật sự rất tốt." Trần Nhiễm nhớ lại, dường như mỗi lần Cố Gia Ý đến Hoa Đường đều rất vui vẻ, sau đó sẽ rời đi trong vòng tay ôm của Nhậm Tô, "Cô không gặp may mất rồi vì bình thường cuối tuần Gia Ý đều không tới công ty, cô không biết đâu, mỗi lần Gia Ý đến, cô nhất định sẽ nhìn thấy một sếp Nhậm hoàn toàn khác."

"Gia Ý?" Hóa ra cô gái đó tên Gia Ý à? Tưởng Hoan Nhan âm thầm ghi nhớ trong lòng, "Một sếp Nhậm hoàn toàn khác sao?"

"Đúng rồi, nói như thế nào cho dễ hiểu nhỉ, cô gặp anh ấy rồi đúng không? Mặc dù nhìn sếp Nhậm rất ấm áp nhưng khi đến gần chắc chắn cô sẽ nhận ra rằng, anh ấy là kiểu người rất khó gần, luôn giữ khoảng cách không xa không gần với tất cả mọi người, sẽ không quan tâm quá mức nhưng cũng không quá thờ ơ. Đàn ông kiểu này là người có bản lĩnh nhất, nhưng khi gặp được Cố Gia Ý thì sếp Nhậm cứ tươi rói như mùa xuân đến ấy, không có chút khoảng cách nào hết, ánh mắt chỉ có một mình cô gái nhỏ Cố Gia Ý mà thôi. Cô chưa thấy đâu, dáng vẻ đó thực sự khiến người ngoài không khỏi ghen tỵ và ngưỡng mộ. Một người đẹp trai như vậy, nhưng ánh mắt tình cảm đó chỉ dành riêng cho cô gái nhỏ của mình, nếu không phải tôi có bạn trai rồi thì tôi nhất định sẽ say mê anh ấy như điếu đổ."

Trần Nhiễm vẫn luyên thuyên nói về Nhậm Tô và Cố Gia Ý, còn Tưởng Hoan Nhan chỉ im lặng ngồi bên cầm lon RIO lên uống một ngụm. Thật ra trong lòng Tưởng Hoan Nhan có rất nhiều câu hỏi, cũng rất muốn tìm hiểu thêm về tình cảm của Nhậm Tô dành cho cô gái "Cố Gia Ý" kia, chỉ là không hiểu sao hiện tại cô ấy đột nhiên lại không muốn nghe nữa.

"Kiểu gì thì nhất định lần sau cô sẽ gặp được Gia Ý thôi, chắc là vì tuần này công việc ở tòa soạn rất bận nên cô ấy mới không ghé qua đây ngày nào." Trần Nhiễm lẩm bẩm, đã quen với sự xuất hiện của Cố Gia Ý rồi đột nhiên dạo này không thấy nữa, mặc dù chỉ mới một tuần thôi mà Trần Nhiễm đã thấy có chút nhớ rồi.

"Tòa soạn sao?" Giọng nói của Tưởng Hoan Nhan nhỏ đến không nghe thấy được, sau đó cô ấy mỉm cười. Tưởng Hoan Nhan không tin mình sẽ thua trước tình cảm chưa tới ba tháng của bọn họ!

*****

Ở bên này, sau khi cơm nước xong xuôi, Đơn Đan Đan và Cố Gia Ý tay trong tay vào tiệm trang sức, phía sau là hai người đàn ông với hai phong cách khác nhau.

"Cái này đẹp không?" Đơn Đan Đan đặt một vòng tay hoa bằng bạc vào lòng bàn tay, "Hay là cái này đẹp hơn?"

Cố Gia Ý đeo vòng tay cho Đơn Đan Đan rồi nắm tay cô bạn mình lại trước gương xem, "Haha, Đan Đan, từ khi nào mày chuyển sang thích phong cách này thế? Không hợp với mày chút nào cả."

"Cố Gia Ý, tao kêu mày đến đây để mua sắm với tao chứ không phải là trêu chọc tao, ok?" Đơn Đan Đan liếc Cố Gia Ý một cái, sau đó xoay qua xoay lại trước gương ngắm nghía, "Cũng xinh mà, sao lại không hợp với phong cách của tao chứ?"

"Được rồi, được rồi, đẹp tuyệt vời luôn, đi thôi."

Có lẽ là vì sắp trở thành gái có chồng rồi, thế nên cô bạn thân mà Cố Gia Ý luôn coi là một đứa "đàn ông" không biết từ khi nào đã vì Lục Hách Nam mà học cách kiềm chế bản tính nóng nảy của mình, giờ đây chỉ còn lại sự dịu dàng bao trùm tất thảy.

Nhìn hai cô gái đứng trước quầy mua đồ trêu qua đùa lại, hai người đàn ông nhìn nhau phì cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!