Là bắt đầu rung động từ khi nào nhỉ? Và bắt đầu từ khi nào ngay cả Dương Trạch và Triệu Úy Văn cũng nhận ra sự khác thường? Nhậm Tô cầm cái tách sứ lên, đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn vàng ấm áp càng trở nên sáng ngời.
"Nhậm Tô, cái lần ở trường đại học đó, khi thấy cậu nhìn con gái người ta như thế tôi đã thấy có cái gì đó quái quái rồi." Dương Trạch nhẹ nhõm thở phào, cảm giác bất mãn nãy giờ cũng biến mất theo, "Vậy nên chính cậu là người chủ động theo đuổi cô bé sao?"
Phải rồi, có lẽ là bắt đầu từ lần về trường tham gia lễ tốt nghiệp đó nhỉ? Nhậm Tô quay đầu nhìn ra cửa, mặc dù biết rõ cô gái nhỏ của mình hiện đang ở phòng của Tần Uẩn Chi nhưng ánh mắt nhìn về phía cửa vẫn dịu dàng như cũ. Là anh theo đuổi cô sao? Có lẽ nói như vậy cũng không sai. Chỉ vì thấy Cố Gia Ý đăng lên vòng bạn bè WeChat rằng cô đang tham gia lễ tốt nghiệp của trường cũ mà anh đột nhiên thấy mong chờ, không quan tâm điều gì khác mà kéo Dương Trạch và Triệu Úy Văn về trường đại học cũ của mình. Đến lúc tới nơi rồi anh mới tỉnh táo trở lại rồi tự cười nhạo chính mình, chỉ dựa vào một bài đăng không có địa điểm cụ thể gì hết vậy mà anh lại tới đây, đến rồi thì làm gì tiếp nữa đây? Đi tìm Cố Gia Ý sao? Hay là chờ một cơ hội khác để có thể "tình cờ" mà gặp cô? Nhưng mà, anh nên đi đâu để gặp cô đây? Giây phút đó Nhậm Tô mới nhận ra một việc, đối với cô gái nhỏ tên Cố Gia Ý, anh thật sự rất nghiêm túc. Hay là đi tìm từng phòng học một? Lúc đó anh đã thực sự có suy nghĩ ngu ngốc như thế đó. Sau đó nữa thì, trùng hợp thật, khi anh còn đang do dự nên ở lại căn tin tiếp hay là đi đến thư viện thì lại tình cờ nhìn thấy cô, cô gái nhỏ với hai má lúm đồng tiền xinh như hoa. Nhưng rồi khi nhìn thấy cô không được tự nhiên, anh lại quyết định xoay người rời đi, vì sao nhỉ? Dương Trạch cảm thấy khó hiểu, Triệu Úy Văn thì không hiểu gì nhưng Nhậm Tô thì hiểu rõ, anh không đành lòng để cô thấy khó xử.
" lớn hơn em ấy tám tuổi, đương nhiên tôi nên nhường nhịn, yêu thương em ấy, đúng không?" Nhậm Tô nói như một điều hiển nhiên nhưng lại che giấu đi nỗi buồn trong lòng nãy giờ.
Sau đó, trong tầm mắt của anh cánh cửa lại được mở ra lần nữa, cô gái nhỏ của anh về rồi.
"Sao thế ạ? Sao mọi người đều nhìn em thế? Không cần phải chào đón em nhiệt tình thế đâu mà." Cố Gia Ý bị Tần Uẩn Chi trêu chọc cả buổi đang nóng lòng muốn trở về phòng riêng, cứ tưởng vừa mở cửa ra thì sẽ nhìn thấy bọn họ đang uống trà tám chuyện, ai có ngờ ba người đàn ông lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào cô, làm cô sợ gần chết, "Trên mặt em dính gì hả?"
Nhậm Tô đứng dậy, đi thẳng về phía cửa rồi nắm tay Cố Gia Ý trở về chỗ ngồi, "Không có gì, đang đợi em quay lại thôi, em về rồi thì mới gọi đồ ăn được chứ."
Nhậm Tô nở nụ cười dịu dàng, trên mặt đã không còn vẻ khó chịu mà Cố Gia Ý nhìn thấy lúc ở phòng làm việc nữa. Anh rung chuông gọi đồ ăn lên, sau đó rót cho cô tách trà rồi đẩy hết đồ ăn nhẹ đến trước mặt cô, "Em ăn một chút đi, khá ngon."
Cố Gia Ý đen mặt, "Anh quên rồi sao, hôm nay em đi khảo sát địa điểm nên lúc hai giờ đã ăn nhiều sushi lắm rồi!"
Hừm, đây là muốn cô tăng thêm mười cân đấy hử?
Triệu Úy Văn "phụt" cười một tiếng, trêu chọc nói: "Hai người không coi ai ra gì mà phát cơm chó thế à, có phải tôi với lão Dương không nên có mặt ở đây đúng không? Lão Dương, hay là chúng ta về trước đi?"
"Ừ, đi đi, vừa hay cũng lâu rồi tôi với Gia Ý không có thời gian hẹn hò." Nhậm Tô nói lại với Triệu Úy Văn, hợp tình hợp lý nói tiếp: "Sao còn chưa đi nữa?"
"Mẹ nó! Nhậm Tô, cậu đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn! Lão Dương, cậu không biết đâu, lúc cậu không có ở đây cái tên suốt ngày ra vẻ nghiêm túc này ngày nào cũng đem công việc ném hết sang cho tôi, còn cậu ta thì vui vẻ đi hẹn hò! Hứ, cậu coi tôi với lão Dương là bóng đèn đúng không, đã vậy tối nay tụi này sẽ làm bóng đèn lớn nhất, chói nhất cho cậu coi!"
Bầu không khí vốn có chút kỳ lạ vì vài câu nói của Triệu Úy Văn mà nhanh chóng trở lại vẻ nhộn nhịp ồn ào như mọi khi. Anh chàng Triệu Úy Văn này đột nhiên khiến cho Cố Gia Ý có chút tò mò, lúc trước người này làm sao có thể theo đuổi được bạn gái hay thế?
Bên này có người vẫn đang chìm đắm trong đống đồ ăn, Dương Trạch nhai một miếng thịt, lơ đễnh hỏi: "Nghi Gia, em có xem qua đồ án tốt nghiệp của Nhậm Tô bao giờ chưa?"
"Dạ?" Cố Gia Ý khó hiểu, "Đồ án tốt nghiệp gì ạ? Em chưa từng thấy qua."
"Ồ, nếu có cơ hội thì em xem qua đồ án tốt nghiệp của cậu ta nhé, đáng yêu lắm, cũng rất ngọt ngào nữa." Dương Trạch nhịn cười, nhìn Nhậm Tô nháy nháy mắt rồi không nói về chuyện này nữa.
"Dạ, em biết rồi."
Ngọt ngào sao? Sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy chứ? Là nghe ai nói nhỉ?
Cố Gia Ý nghĩ ngợi một hồi vẫn không nhớ ra, sau đó trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một chén canh khoai mỡ hầm xương, cô nhận lấy rồi cười ngọt ngào với Nhậm Tô, "Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo." Nhậm Tô xoa đầu cô, cũng không nói thêm gì.
Đồ ngốc, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy em, cũng là ký ức anh trân trọng nhất đời này!
*****
Khi cả đám rời khỏi "Tháng năm xưa cũ", mặt đất bên ngoài có chút ẩm ướt, không biết từ lúc nào nhưng có lẽ đã có một cơn mưa lặng lẽ đến, mà khi bọn họ cơm nước xong xuôi, ngoại trừ mặt đất có chút thay đổi thì cũng không còn dấu hiệu nào khác cho thấy đã có một cơn mưa ghé qua.
Sau khi tạm biệt Dương Trạch và Triệu Úy Văn, Nhậm Tô nắm tay Cố Gia Ý cùng đi dạo.
"Nhậm Tô, lần đầu tiên gặp anh, em chưa từng nghĩ tới nhiều năm sau có thể gặp lại anh một lần nữa." Đêm mưa mùa hạ khiến cho không khí không còn oi bức như những ngày hè trước, ánh đèn ở phía xa dường như đã được phủ lên một lớp sương mỏng ẩm ướt khiến cho lòng người thoải mái, cũng giống như người đàn ông đang nắm tay cô lúc này dường như sẽ mãi mãi dành cho cô sự dịu dàng và lưu luyến như vậy, "Nếu em biết nhiều năm sau sẽ ở bên anh thì nhất định năm đó em sẽ nhìn anh nhiều hơn."
Nếu em biết nhiều năm sau em sẽ yêu anh thì nhất định năm đó em sẽ không ngưỡng mộ anh với cô gái kia, khiến cho hiện tại mỗi lần em nghĩ đến đều cảm thấy chua xót trong lòng. Nhưng không sao cả, cuối cùng anh vẫn là của em.
"Lần đầu tiên gặp em anh đã hy vọng có thể gặp lại em một lần nữa." Cô gái nhỏ đang nắm tay anh nhưng vẫn không đi thẳng được mà lúc thì nhảy chân sáo, lúc thì kéo anh nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, vui vẻ và hoạt bát.
Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã hy vọng rằng nhiều năm sau nếu gặp lại thì có thể vì em mà thiết kế ra những gì ngọt ngào nhất. Và có lẽ anh đã quá may mắn khi nhiều năm sau gặp lại em vẫn đang một mình.
"Dạ? Vì sao chứ? " Cố Gia Ý đứng lại, kéo tay anh hỏi: "Theo ý anh thì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải là ở thang máy sao? Cái lần đó ngoại trừ việc anh giúp em giữ cửa thang máy ra thì em cũng không thấy ánh mắt anh dừng lại trên người em giây nào hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!