"Cô Cố, yêu đương với nam thần là cảm giác như thế nào ạ? Có phải rất thơ mộng hay không?" Trong cửa tiệm Sushi, Hứa Sơ Cẩn nhìn chằm chằm vào Cố Gia Ý đang cẩn thận gói sushi lại, tò mò hỏi: "Chuyện của chị thật sự rất giống tiểu thuyết đó, cô Cố, chị có hay đọc tiểu thuyết không?"
Sau khi gói xong loại sushi Nhậm Tô thích ăn, Cố Gia Ý ngẩng đầu lên mỉm cười, "Tiểu Hứa, chị nhớ đây hình như đã là lần thứ hai chị nói với em vấn đề này rồi đúng không, tiểu thuyết là tiểu thuyết, cuộc sống là cuộc sống, mà cuộc sống thì lấy đâu ra nhiều mơ mộng như phim thần tượng và tiểu thuyết ngôn tình cơ chứ?"
Hứa Sơ Cẩn rõ ràng không đồng tình, cô nhóc giúp Cố Gia Ý xách sushi lên, nghiêm túc nói: "Hai chuyện này sao có thể giống nhau được ạ, chuyện tình yêu của chị với sếp Nhậm đó không phải rất giống tiểu thuyết viết sao ạ? Có rất nhiều thứ tình cờ trùng hợp như vậy mà."
"Có tình cờ cỡ nào thì cuộc sống vẫn là cuộc sống. Nhậm Tô ở ngoài đời cũng chỉ là một Nhậm Tô bình thường, anh ấy không phải là nam thần gì hết, cũng không phải là một vị vua toàn năng." Ví dụ như Nhậm Tô rất ghét phải giặt quần áo, hay ví dụ như anh thà ngồi chơi cờ vây cả buổi cũng không muốn chơi bóng rổ trong một tiếng đồng hồ. Tiểu thuyết và phim truyền hình được xây dựng nên chỉ vì muốn cho người ta có thêm nhiều ước mộng viển vông mà thôi.
"Được rồi, để chị tự làm là được. Tiểu Hứa, cũng gần bốn giờ rồi, bây giờ về tòa soạn cũng không có việc gì làm, em có thể tranh thủ đi dạo xung quanh đây hoặc tan làm về nhà sớm một hôm cũng được." Cố Gia Ý dập tắt cơn hóng hớt trong lòng của Hứa Sơ Cẩn, "À, còn nữa, chị tin chỉ cần em tìm được một người bạn trai thì chắc chắn em sẽ hiểu được tiểu thuyết và cuộc sống khác nhau thế nào."
"Đâu phải cứ muốn là được đâu ạ." Cô nhóc nói lí nhí trong họng.
"Tiểu Hứa nhà ta dễ thương thế này cơ mà, sao có thể không có ai thích được cơ chứ?"
"Ai nha, cô Cố, chị đừng chọc em nữa mà. Em về nhà trước đây, ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp lại."
Nhìn Hứa Sơ Cẩn đỏ mặt thẹn thùng, sau đó vui vẻ nhảy chân sáo rời đi, Cố Gia Ý không khỏi nhớ tới bà chị họ Tề Noãn Hạ của mình. Trước đây Tề Noãn Hạ cũng từng như thế, vai mang cặp sách, cả đường đi đều vui vẻ nhảy nhót, nhưng hiện tại dù cho nụ cười của cô ấy vẫn không thay đổi thì dáng vẻ đó cũng đã không còn nữa.
Cố Gia Ý xoay người đi về hướng của Hoa Đường, đáng lẽ ra năm đó, khi Tề Noãn Hạ quyết định để tóc dài thì cô nên tin tưởng vào sự nghiêm túc của cô ấy mới phải. Hiện tại, chớp mắt một cái đã mười năm, cảnh vật sớm đã đổi thay nhưng Tề Noãn Hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, vẫn im lặng không nói gì, vẫn có một Từ Minh Hàng ở bên cạnh nhưng chưa từng một lần rung động hay nhìn về phía trước. Một Tề Noãn Hạ như vậy khiến cho người khác không khỏi thở dài, đồng thời cũng đau lòng thay.
Đời người có được mấy lần mười năm đâu? Mười năm của Tề Noãn Hạ, mười năm của Tiết Sở Mộ và cả mười năm của Từ Minh Hàng, ba người, tổng ba cái mười năm, đáng lẽ phải có một người sớm đã viên mãn rồi mới đúng.
Chỉ vài phút sau Cố Gia Ý đã tới Hoa Đường, có lẽ vì cô đã đến đây không ít lần nên nhân viên lễ tân của Hoa Đường đã sớm xem cô thành khách quen ở đây.
"Ủa? Gia Ý, lại tới kiểm tra đấy hả? Nhưng mà bây giờ sếp Nhậm đang họp với sếp Dương, sếp Triệu mất rồi, cô tới ngồi chờ ở phòng làm việc một lát nhé."
Nữ lễ tân tên là Trần Nhiễm, Cố Gia Ý khá thân với cô nàng này, cũng rất thích nói chuyện với Trần Nhiễm, có đôi lúc cô ấy sẽ "báo cáo" lịch trình của Nhậm Tô cho cô biết, "Tôi biết rồi, à ở đây tôi có hai phần sushi cho cô, ngon lắm."
"Cảm ơn cô nhiều nhé, đúng lúc tôi đang đói bụng. Làm biên tập viên của chuyên mục ẩm thực đúng là sướng thật, lúc đi làm có thể vừa khảo sát địa điểm vừa được ăn ngon, còn có thể tan làm sớm đi tìm bạn trai nữa."
"Làm lễ tân không phải cũng rất tốt sao? Mỗi ngày đều được gặp trai đẹp đó thôi?"
"Haizz, nhìn được mà không sờ được chính là bi kịch lớn nhất của cuộc đời." Trần Nhiễm mở phần sushi ra, lén lút gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó giả vờ mở WPS trên máy tính ra, "Được rồi, tôi ăn vụng trước hai miếng, cô mau đi lên phòng làm việc của sếp Nhậm đi, sếp Dương vừa trở về, tôi nghĩ chắc hôm nay bạn trai cô sẽ không tăng ca đâu."
"Được."
Nhân viên ở Hoa Đường đã sớm quen với việc Cố Gia Ý thường xuyên đến đây, vậy nên khi thấy cô ghé qua phòng làm việc của Hoa Đường sau khi tan làm, bọn họ cũng không cảm thấy phiền gì nữa, cũng không còn sự tò mò lúc ban đầu, thay vào đó họ chỉ đơn giản chào hỏi cô một tiếng, mỉm cười đầy thiện ý rồi tiếp tục làm việc của mình.
Phòng làm việc của Nhậm Tô quả nhiên không có ai, nhưng lúc nghe được tin Dương Trạch về rồi, Cố Gia Ý không khỏi vui vẻ, như vậy thì hôm nay cô có thể cùng Nhậm Tô ăn tối như mọi lần rồi, quan trọng là cuối tuần này anh cũng không phải tăng ca nữa.
Cô đã ngồi đợi được mười phút nhưng Nhậm Tô vẫn chưa quay lại, cô đột nhiên lại nhớ tới Tề Noãn Hạ và Từ Minh Hàng, thế là không nhịn được mà gọi cho bà chị họ của mình.
"Chị, dạo này chị với pháp y Từ như thế nào rồi?"
Cô gái ở đầu dây bên kia đang bận rộn đầu tắt mặt tối trong phòng làm việc của mình thì đột nhiên nhận được cuộc gọi điện thoại, cứ tưởng xảy ra chuyện lớn gì, ai có mà ngờ, "Cố Gia Ý, em có phải thèm đòn rồi không hả? Lo chuyện yêu đương ngọt ngào của mình là được rồi, để chị yên đi."
"Ơ kìa, dù sao chị cũng là bà chị em yêu nhất trên đời mà, hay là cuối tuần này chị mời pháp y Từ bữa cơm đi, lâu rồi em không gặp anh ấy."
Cố Gia Ý biết rõ từ khi cái tên Tiết Sở Mộ kia bắt đầu xuất hiện trong trái tim của Tề Noãn Hạ thì việc để cô ấy quên đi đã là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng mà nhiều năm như vậy, cô là người chứng kiến hết thảy mối tình đơn phương của Tề Noãn Hạ và cả sự chờ đợi của Từ Minh Hàng, rõ ràng họ xứng với nhau như vậy, vì sao cả hai lại phải chịu kết cục đau lòng đến thế?
"Em muốn gặp cậu ấy thì tự gọi điện thoại đi chứ, bọn chị chỉ là bạn bè thôi, hiểu không?" Tề Noãn Hạ nắm chặt điện thoại, dường như muốn nói thêm gì nữa nhưng vẫn ngập ngừng không chịu nói, "À mà em nhớ thương người đàn ông khác như vậy, Nhậm Tô nhà em biết không đó?"
"Anh ấy sẽ không ghen tuông bậy bạ như thế đâu!"
Đêm đó khi nhìn thấy Tề Noãn Hạ khóc lóc rồi tiếc nuối về quá khứ, Cố Gia Ý đã chắc chắn một điều, chỉ khi cô ấy hoàn toàn buông bỏ được Tiết Sở Mộ thì mới có thể mở lòng được, lướt qua một vòng, người thích hợp nhất có lẽ là Từ Minh Hàng. Thật ra Cố Gia Ý vẫn luôn không hiểu rõ một chuyện, vấn đề đơn giản như vậy cơ mà, nếu đã là tiếc nuối thì sao có thể thay đổi được?
Thế nếu đã không thay đổi được, cách tốt nhất không phải là tiến về phía trước sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!