Chương 32: (Vô Đề)

Lúc trước, Cố Gia Ý luôn xem Nhậm Tô là nam thần không bao giờ có thể chạm tới, chỉ tới khi anh trở thành bạn trai của cô, Cố Gia Ý mới biết, hóa ra yêu anh không có nhiều lúng túng và xấu hổ như cô nghĩ. Nhậm Tô sẽ cùng cô đi siêu thị, mua cho cô đồ ăn và quà vặt cô thích, sẽ làm bữa trưa toàn là món khoái khẩu của cô. Anh sẽ cùng cô đi xem phim, dạo phố dù cho phần lớn thời gian đều chỉ đi ăn uống đây đó mà không mua sắm gì nhiều.

Hoặc khi anh bận rộn trong hàng mớ công việc, cô sẽ ngồi bên làm bạn cùng anh, dù cho không nói chuyện gì nhiều nhưng lại vô cùng ấm áp. Từ cảm giác khó tin đến khi đã quen thuộc, Cố Gia Ý chỉ cảm thấy cuộc đời mình quá may mắn khi có thể thầu được ao cá lớn tên Nhậm Tô này.

Vào ngày thứ hai đầu tiên của tháng chín, Cố Gia Ý nhận được thiệp cưới của Đơn Đan Đan và Lục Hách Nam. Đám cưới được tổ chức gần ngày Quốc Khánh, cô không nhịn được buông đôi câu trêu chọc Đơn Đan Đan trong nhóm trò chuyện chung.

Nghi Gia: Bạn nhỏ Đan Đan, xin hỏi cảm giác của bạn khi vừa làm một lễ đính hôn y chang đám cưới, một tháng sau liền tổ chức đám cưới thì có cảm giác thế nào?

Đơn Đan Đan: Bạn nhỏ Nghi Gia, cho hỏi sau khi bạn kết thúc kiếp sống độc thân của mình vào ngày đính hôn của tôi thì bạn có muốn đưa em rể đến đám cưới một tháng sau của tôi không?

Hạ Viện: Xin hỏi hai bạn nhỏ này, hai đứa mày có thể dừng cách nói chuyện khó hiểu này lại được không?

Nghi Gia: Rõ ràng là tao hỏi trước mà?

Đơn Đan Đan: Cảm giác gì hả, vô cùng mãn nguyện! Tới lượt mày, mau trả lời!

Nghi Gia: …

Đơn Đan Đan: Hay là đổi câu khác, hai người tiến triển tới bước nào rồi?

Nghi Gia: …

Nghi Gia: Hỏi thế không bằng mày hỏi khi nào Hạ Viện kết hôn luôn đi!

Hạ Viện: Tao có lẽ sẽ không kết hôn…

Tin nhắn đột ngột xuất hiện khiến Cố Gia Ý và Đơn Đan Đan ngây người. Từ hôm họp lớp, hai người bọn cô đều đã cảm thấy Hạ Viện có gì đó rất lạ, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại đi tới bước đường này rồi?

Ngập ngừng cả nửa ngày, tin nhắn cứ gõ rồi lại xóa.

Nghi Gia: Hạ Viện, là mày không muốn kết hôn hay là cậu ta không muốn?

Đơn Đan Đan: Hạ Viện đừng sợ, nếu Tôn Hi Kiệt làm gì có lỗi với mày, tao nhất định sẽ đánh cho cậu ta một trận.

Hạ Viện: Làm gì có cô gái nào lại không muốn kết hôn với người mình yêu cơ chứ? Chỉ là…

Hạ Viện: Chỉ là chuyện kết hôn không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ, có lẽ trước đây tao nghĩ quá đơn giản rồi, hoặc cũng có lẽ là tao đã quá ngây thơ, cứ nghĩ đời này chỉ cần có tình yêu là đủ.

Hạ Viện: Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Hôm nay là ngày vui mà, tao không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của hai đứa mày đâu.

Nghi Gia: Hạ Viện, không sao cả, có tâm sự thì đừng để trong lòng, mày vẫn còn có hai đứa tao mà.

Đơn Đan Đan: Hay là cuối tuần này tao với Nghi Gia đến Tô Châu tìm mày nhé?

Hạ Viện: Không cần đâu, hiện giờ tao chỉ muốn một mình yên tĩnh, chuyện tiếp tục hay dừng lại vẫn nên nghĩ kỹ rồi mới quyết định được. Chỉ có như thế, sau này dù có hối hận thì cũng là quyết định của một mình tao lựa chọn, không liên quan gì tới người khác.

Nghi Gia: Ừm, tao biết rồi.

Vốn là một ngày vui nhưng cuối cùng lại vì chuyện của Hạ Viện mà trầm xuống, Cố Gia Ý cầm điện thoại lên, vào WeChat tìm tên Nhậm Tô, sau đó nhớ tới chuyện cả tháng nay anh bận tối tăm mặt mũi lại đành thôi. Nhậm Tô nói quả không sai, không biết từ lúc nào Cố Gia Ý thật sự đã xem anh là "chị gái tâm tình" mất rồi, à không, nói đúng hơn thì có lẽ trong vô thức cô đang ngày càng ỷ lại vào Nhậm Tô hơn.

Nghi Gia: Kiều Sơ, Kiều Sơ.

Nhậm Kiều Sơ: Có mặt!

Nghi Gia: Tôi có thể hỏi cô vài chuyện được không?

Nhậm Kiều Sơ: Cho nói! Cái gì tôi biết thì chắc chắn sẽ không giấu nửa lời! Dù cho là những chuyện xấu hổ hồi nhỏ của anh trai tôi nhất định cũng sẽ kể tất tần tật cho cô nghe hết.

Nghi Gia: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!