Cuối tuần trời vẫn nắng nóng như mọi ngày, Đơn Đan Đan điên cuồng kéo Cố Gia Ý và Lục Hách Nam càn quét hết quần áo trong trung tâm thương mại, ba người đi từ tầng này sang tầng khác, hết cửa hàng nọ rồi lại đến cửa hàng kia.
Trong vòng 2 tiếng 22 phút đồng hồ, Cố Gia Ý bất lực nhìn cô gái tóc ngắn trước mặt không chút mệt mỏi nào mà vẫn bừng bừng khí thế mua sắm. Trước giờ Cố Gia Ý còn tưởng Đơn Đan Đan không thích thú gì với việc dạo phố mua sắm, dù gì thời sinh viên mỗi khi có ai trong phòng ký túc muốn đi dạo phố cùng cô ấy thì đều phải "đặt lịch trước" mấy ngày, lý do là vì Đơn Đan Đan là một đại tiểu thư lười biếng, lười lựa đồ, cũng lười xách đồ.
Không nghĩ tới hiện tại, cô gái ghét mua sắm năm nào lại có thể kéo cô cùng Lục Hách Nam đi dạo suốt 2 tiếng 22 phút mà trông vẫn không có chút gì là mệt mỏi cả.
"Chị Đan Đan ới, hay là chúng ta ngồi nghỉ một lát đi?" Chân Cố Gia Ý đã bắt đầu cảm thấy đau nhức, cô hối hận rồi, vì sao lại chọn mang giày cao gót cơ chứ, cô ảo tưởng việc dạo phố này sẽ hoàn hảo kết thúc trong 1 tiếng sao?
Nhìn vào đôi giày cao gót dưới chân, Cố Gia Ý mở miệng nài nỉ: "Chị Đan Đan yêu dấu, tao thực sự mệt lắm luôn. Mày nói xem, tụi mình đi từ nãy đến giờ, cửa hàng nào mày cũng đều xem qua hết một lần cả, tao xin mày đó, cho tao nghỉ xíu đi! Không thì mày hãy nghĩ đến ví tiền của anh trai tao đi, nên tiết kiệm tiết kiệm!"
Đơn Đan Đan dừng lại, dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Cố Gia Ý, không nhanh không chậm mà nói: "Cố Nghi Gia, tao tưởng mấy năm nay suốt ngày mày chạy chuyên mục ẩm thực nên sớm đã có cơ thể bất bại rồi chứ, mới thế mà đã chịu không nổi rồi sao? Không phải tao nói mày chứ mới đôi mươi tuổi đầu thôi sao cứ như bà già ấy? Ngoài ăn với ăn ra chắc trên đời này không có gì khiến những bước chân rùa bò của mày nhanh lên đâu, nhỉ?"
Việc châm chọc cô bạn thân của mình sớm đã trở thành thú vui không thể thiếu mỗi ngày của Đơn Đan Đan, thậm chí mỗi lần "quở trách" Cố Gia Ý, bà cô này còn không quên thêm vào cả vẻ mặt chán ghét, sau đó hất nhẹ mái tóc ngắn của mình lên. Theo lời của Đơn Đan Đan thì hành động này sẽ khiến cô ấy trông ngầu hơn, là phụ nữ hiện đại thì phải có khí chất như thế mới được.
Cố Gia Ý không khỏi thở dài, cô biết tật xấu quái gở của Đơn Đan Đan lại bắt đầu xuất hiện nữa rồi. Nhớ lại hồi trước khi còn ở phòng ký túc xá đại học, cô với Hạ Viện cũng không ít lần bị Đơn Đan Đan "quở trách" như này, mỗi khi bà cô này buông lời công kích cả hai cô đều ít nhiều phải khóc thầm trong lòng. Kỳ lạ là nhiều năm như vậy các cô lại chưa lần nào giận dỗi hay cãi nhau mà ngược lại tình cảm vẫn luôn tốt lên. Nhiều lần Cố Gia Ý và Hạ Viện rảnh rỗi không biết làm gì đều sẽ ngửa mặt lên mà hỏi ông trời, không lẽ hai cô có bệnh lạ, thích được nghe chửi sao?
Nhưng hiện tại Cố Gia Ý không có hứng thú tranh luận cùng cô bạn của mình, đối với cô việc tìm một chỗ ngồi cho đôi chân đáng thương của mình được thoải mái mới là điều quan trọng nhất. Vậy nên, Cố Gia Ý không do dự mà quàng lấy cánh tay Đơn Đan Đan, nịnh nọt lấy lòng: "Hehe, chị Đan Đan yêu dấu, tao đi làm thực sự rất mệt đó, mỗi ngày đều phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, về nhà còn phải chỉnh sửa lại bản thảo, vất vả lắm mới đợi được đến cuối tuần.
Thế mà ngày nghỉ quý giá này phải bỏ ra để cùng mày đi sắm đồ cưới, tao đúng là đáng thương mà. Không nói nữa, tụi mình ngồi nghỉ xíu đi, một lát khỏe lại tao nhất định sẽ đi với mày đến khi nào chỗ này đóng cửa thì thôi, được không? Tao bảo đảm sẽ cho mày một buổi tiệc đính hôn hoành tráng nhất."
Đơn Đan Đan cười rất tươi, đôi mắt một mí híp lại thành một đường chỉ, mà trong mắt Cố Gia Ý thì đây chính là nụ cười của thiên sứ. Quả nhiên Đơn Đan Đan từ trước đến nay chỉ thích ăn mềm chứ không ăn cứng, lần nào cô sử dụng dáng vẻ làm nũng này cũng đều hiệu quả hết. Đáng tiếc là đời không như mơ, Cố Gia Ý đang vui mừng tưởng rằng sẽ được nghỉ ngơi lại nghe được câu: "Cô bé ngoan, xong sớm nghỉ sớm, nếu không ngày mai mày lại đi với tao chuyến nữa nhé?"
"Lục Hách Nam, anh xem Đan Đan nhà anh bắt nạt em kìa. Anh không sợ nó tiêu hết tiền trong thẻ mình sao!" Cố Gia Ý đổi xưng hô, chuyển đối tượng năn nỉ thành Lục Hách Nam đang vui vẻ đứng cười trộm nãy giờ, "Anh, anh không quản Đan Đan sớm đi, nếu không cưới về nó sẽ bò lên đầu anh luôn đó!"
"Cố Gia Ý!" Đơn Đan Đan giận dữ gọi cả họ tên cô, ném cái túi đang cầm trong tay về phía Lục Hách Nam rồi bước lại gần Cố Gia Ý, "Mày chán sống rồi đúng không?"
Cố Gia Ý không quan tâm đến ánh mắt tò mò của những người xung quanh mà hét lên rồi chạy trốn ra phía sau lưng Lục Hách Nam, lén lút thò đầu ra, không sợ hãi mà thách thức Đơn Đan Đan: " y da Đan Đan, có ngon thì qua đây bắt tao nè. Tao không ngại kể ra các chuyện xấu mà mày đã làm hồi đại học đâu, chắc có người muốn nghe lắm ấy chứ!"
"Được, được lắm, mày có giỏi thì nói tiếp đi, nói xong rồi thì chắc chắn chị đây cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày đâu!" Nói rồi, Đơn Đan Đan hung hăng tính nắm lấy tay kéo Cố Gia Ý ra khỏi sau lưng Lục Hách Nam. Mà Lục Hách Nam đứng kế bên sớm đã quen với việc hai cô gái hay đùa giỡn như thế, anh không đứng ra giúp cho bên nào, cũng không lên tiếng mà chỉ cười khẽ, dịu dàng nhìn hai cô gái rượt đuổi quanh mình.
"Tới đây bắt tao nè!"
"Cố Gia Ý, mày có giỏi thì đứng ra đây. Đừng tưởng trốn sau lưng Lục Hách Nam thì tao không làm gì được mày!"
"Ha ha!"
Cố Gia Ý chạy quanh Lục Hách Nam vài vòng thì đã bắt đầu thở hổn hển, cô thầm trách móc chính mình ngày thường sao không vận động nhiều lên một chút, mới chạy vài vòng đã mệt thế rồi, chả bù cho Đơn Đan Đan bên cạnh, mặt không đỏ, hơi thở không loạn. Đành chịu vậy, mấy hoạt động thể chất này cô không thể nào so sánh với Đơn Đan Đan được.
"Không chạy nổi nữa, thực sự không chạy nổi nữa, tao chịu thua được chưa?" Cố Gia Ý nắm lấy cánh tay Lục Hách Nam làm điểm tựa đứng lại rồi giơ hai tay đầu hàng, mặc kệ người qua lại trong khu mua sắm mà năn nỉ Đơn Đan Đan tha cho mình.
Thật ra Cố Gia Ý hiểu rõ mình chắc chắn sẽ không bao giờ thắng được. Thế nhưng mỗi lần cô chọc giận Đơn Đan Đan đều sẽ theo bản năng mà bỏ chạy trước, sau đó bị Đơn Đan Đan hung hăng bắt trở về để "nhận phạt", và rồi khi vết thương lành lại cô cũng sẽ mau chóng quên mất bài học xương máu đó.
"Chúng ta đình chiến đi. Sao người mày cứ bừng bừng lửa thế này, làm cho mày bớt xinh đi rồi đấy, không phải tao nhiều chuyện đâu nhưng cũng sắp lấy chồng rồi mày phải biết chú ý đến tính tình…"
"Tiểu Ý?"
Có người từ xa lớn tiếng gọi tên cô. Giọng nói này… đây không phải từng là giọng nói quen thuộc nhất, thân thiết nhất với cô hay sao? Cố Gia Ý nắm chặt lấy cánh tay Lục Hách Nam, thân thể bất chợt cứng đờ như đá. Trước đây cô còn tưởng cái cảm giác đầu óc trống rỗng, cứng đờ trong nháy mắt này chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình, chỉ là hiện tại Cố Gia Ý mới biết hóa ra cảm giác này khó chịu đến thế, không hiểu sao cô bỗng thấy muốn khóc.
Đơn Đan Đan dừng lại không chạy nữa, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một nam một nữ đứng trước mặt mình. Trong nháy mắt, Đơn Đan Đan liền nhận ra người trước mặt là ai, còn ai ngoài người đó
- khúc mắc lớn nhất trong lòng Cố Gia Ý và là người mà cô ấy từng lừa Cố Gia Ý đi tìm. Đây là vận mệnh an bài sao? Hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Cố Gia Ý gần như không thở nổi. Hằng đêm mỗi khi mơ thấy người đàn ông đó dịu dàng gọi mình là "Tiểu Ý" trái tim cô đều đau nhức đến mức muốn nứt ra, đến khi tỉnh giấc rồi, cô đều thầm an ủi chính mình chỉ là mơ thôi, một giấc mơ đau buồn. Mà hiện tại, giọng nói kia lại chân thật và quen thuộc đến thế… thế mà cô còn tưởng đời này mình sẽ không còn nghe được ai gọi là "Tiểu Ý" nữa.
Người khác đều gọi cô là Nghi Gia hoặc là Gia Ý, cũng chỉ có người đàn ông đó, một mình Vệ Thanh Lãng gọi cô là "Tiểu Ý" rồi đùa rằng: "Tiểu Ý nghe dịu dàng hơn, khi nào em mới có thể trở nên dịu dàng như thế đây?"
Cố Gia Ý cười khổ, ngày cô phải đối mặt với anh ấy cuối cùng cũng đã đến!
Cô rời khỏi cánh tay của Lục Hách Nam, đứng thẳng lên rồi quay người lại, đập vào mắt cô đầu tiên là nụ cười của Vệ Thanh Lãng. Vẫn giống như hai năm rưỡi trước khi cô khoác lấy tay anh ấy, một người cười ngọt ngào, một người cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giống như hai năm rưỡi trước, hai người vô tư đùa giỡn. Ấy thế mà chớp mắt một cái đã hơn hai năm, cảnh vật vẫn như cũ nhưng tình cảm sớm đã khác đi, cả cô và anh ấy đều đã thay đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!