"Chị tới sớm thế?"
Đây là nhà hàng Cố Gia Ý thích ăn nhất ở Thượng Hải, không gian đặc biệt yên tĩnh, phong cách bài trí mang đậm chất Thượng Hải, còn có cả đồ ăn mang hương vị đặc trưng của Thượng Hải, đều là thứ cô thích nhất.
Tề Noãn Hạ gọi nhân viên phục vụ tới tỏ ý gọi đồ ăn, sau đó đẩy thực đơn tới trước mặt cô em họ đang cười rất tươi, "Còn không phải là vì em muốn giới thiệu ai đó với chị sao? Chị cũng nên tới sớm một chút mới hợp tình hợp lý chứ."
Sau đó, cô ấy đánh mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi cạnh Cố Gia Ý. Đánh giá sơ bộ, không thể phủ nhận người này quả là mẫu đàn ông ưu tú, ngũ quan hài hòa, miệng khẽ mỉm cười, đôi mắt đen trong veo không giấu được sự lo lắng.
"Xin chào, tôi là Nhậm Tô."
"Xin chào, tôi tên Tề Noãn Hạ."
Chẳng trách tối hôm đó Cố Gia Ý rối rắm đến vậy, một người đàn ông khôi ngô, tuấn tú như anh khi đi trên đường, chỉ cần làm một cái khảo sát nhỏ về tỉ lệ ngoái đầu nhìn lại chắc chắn sẽ thu về kết quả tuyệt đối.
Tề Noãn Hạ cầm cốc nước ấm lên nhấp một ngụm, âm thầm quan sát hai người Cố Gia Ý và Nhậm Tô đang chụm đầu vào chọn thực đơn. Đây là lần thứ hai cô ấy nhìn thấy em họ mình rối rắm đến vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Gia Ý làm nũng với một người đàn ông. Dưới ánh đèn điện ấm áp, cô gái nhỏ xinh xắn dẩu môi nhìn thực đơn, sau đó do dự hỏi dò người đàn ông bên cạnh.
Một tay anh đặt trên thành ghế phía sau lưng cô, nhìn qua như thể đang ôm Cố Gia Ý vào lòng, tay còn lại chỉ vào thực đơn, trên môi nở một nụ cười dịu dàng đầy cưng chiều. Hai người bọn họ ngồi rất sát nhau, sát đến mức dường như thở chung một hơi thở. Hình ảnh này đặc biệt đẹp đẽ, đẹp đến mức ánh nắng hè rực rỡ ngập tràn không gian cũng không nỡ phá vỡ nó đi. Tề Noãn Hạ khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, im lặng quan sát một nam một nữ hòa hợp.
Không thể không công nhận con mắt lựa chọn bạn trai của Cố Gia Ý từ trước đến nay không tồi, bất kể là Vệ Thanh Lãng hay Nhậm Tô đều rất ổn. Dù cuối cùng thì Vệ Thanh Lãng đã rời đi, nhưng Tề Noãn Hạ vẫn cho rằng đó là sự lựa chọn của một thời tuổi trẻ, không phải là không yêu, chẳng qua là so với tình yêu thì trong mắt Vệ Thanh Lãng còn có thứ khác quan trọng hơn cả. Hoặc có thể nói hoàn cảnh sống không giống nhau sẽ quyết định cách sống khác nhau.
Về phía Nhậm Tô, Tề Noãn Hạ mỉm cười, người đàn ông này có phong thái điềm đạm, không tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, cũng không ton hót, nịnh nọt lấy lòng, mềm mỏng vừa phải, quan trọng là nhìn vào ánh mắt anh dành cho Cố Gia Ý, Tề Noãn Hạ đã biết chắc chắn anh không phải kiểu người do dự. Đây chính là kinh nghiệm nhìn người cô ấy đã học được sau nhiều năm lăn lộn trong ngành sản xuất sự kiện, tổ chức bao nhiêu lễ cầu hôn, tiếp xúc với bao nhiêu người, cũng bởi thế, cô ấy cực kỳ vui mừng khi nhận ra có lẽ kể từ đây, em họ của cô sẽ không phải đau lòng thêm lần nào nữa.
"Đậu hũ gạch cua, bánh gạo sườn heo, tôm chiên dầu, gà tam hoàng, cá đù vàng,..." Cố Gia Ý vui vẻ đọc cho nhân viên phục vụ ghi tên những món cô và Tề Noãn Hạ thích ăn nhất, "Nhậm Tô, anh muốn gọi thêm món gì không?"
Lúc chiều, sau khi bị Khang Tư Kỳ hỏi lại với thái độ hết sức kinh ngạc, Cố Gia Ý mới nhận ra bản thân hoàn toàn không hiểu gì về Nhậm Tô, trong khi anh biết rất rõ những món cô thích ăn thì cô lại hoàn toàn không biết gì, cũng chưa từng quan sát xem khẩu vị của anh ra sao, hóa ra trước đây đều là do anh đã chiều chuộng cô hết mực.
"Đủ rồi, cứ gọi như vậy đã, anh cũng không kén ăn." Anh đóng quyển thực đơn, giơ tay xoa đầu cô gái nhỏ đang chớp mắt nghi hoặc, sau đó đảo mắt nhìn sang, thẳng thắn đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tề Noãn Hạ. Ngẫm nghĩ một lát, rốt cuộc anh vẫn chủ động lên tiếng trước: "Tôi đối với Gia Ý hoàn toàn nghiêm túc, lấy kết hôn làm tiền đề."
Rõ ràng tuổi tác của Tề Noãn Hạ so với anh còn ít hơn, thế nhưng anh lại không nhịn được mà thấp thỏm, căn bản là vì Cố Gia Ý đã từng nói đây chính là người chị gái quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
Bầu không khí bỗng nhiên im lặng hẳn, Tề Noãn Hạ thu lại nụ cười, tay vuốt cằm nghiêm túc nhìn Nhậm Tô. Cố Gia Ý vô thức kéo vạt áo Nhậm Tô, nói với cô ấy một cách cẩn thận: "Chị, em kéo hai người tới đây ăn cơm mà? Tự dưng hai người làm mặt nghiêm túc như vậy làm gì, có còn muốn ăn bữa cơm này cho ngon không đây?"
Nhậm Tô mỉm cười liếc mắt nhìn cô một cái, bàn tay phía dưới bàn lặng lẽ nắm chặt tay cô. Tề Noãn Hạ vẫn không có biểu cảm gì khác càng khiến Cố Gia Ý thêm phần nóng ruột, bàn tay vô thức siết chặt bàn tay anh, "Này này, hai người cứ định như thế này mãi đấy à?"
Tình huống gì đây?
"Ha ha." Tề Noãn Hạ lên tiếng phá vỡ bầu không khí lạ lùng: "Chị chỉ đang nghĩ tới một chuyện, tuổi tác của ba người chúng ta cách biệt cũng không lớn lắm, vậy thì sau này anh có tính sẽ theo Gia Ý gọi tôi một tiếng chị không?"
Tề Noãn Hạ muốn xem thái độ rõ ràng của Nhậm Tô, về phần biểu hiện của anh, cô ấy rất hài lòng.
Nhậm Tô cũng mỉm cười, sự lo lắng thấp thỏm trong lòng cũng biến mất, "Tất nhiên rồi."
"Nhậm Tô, thực ra em gái tôi rất nhát gan, nếu như phải dùng một con vật để miêu tả con bé thì chắc sẽ là rùa đen, cõng trên lưng cái mai rùa nặng nề, gặp chuyện gì đó sẽ lập tức rụt đầu trốn trong mai không muốn ló mặt ra. Anh đừng nhìn dáng vẻ không màng thế sự của con bé mà lầm, thực ra trong lòng con bé có hàng tá nghĩ suy rối như tơ vò cả đấy."
"Chị à, chẳng phải trong mấy bộ phim truyền hình hay tiểu thuyết ngôn tình gì đó, chị phải đợi em đi vệ sinh hay ra ngoài mua đồ rồi mới nói mấy câu này sao? Cớ gì chị lại không tuân theo cốt truyện, cứ nói thẳng trước mặt em, làm tổn thương em, nói em là rùa đen hả?" Biết rõ Tề Noãn Hạ nói vậy là vì muốn tốt cho mình, nhưng Cố Gia Ý vẫn vô thức muốn bảo vệ Nhậm Tô, không muốn chị họ tốt của cô có bất kỳ ấn tượng nào không tốt về anh.
Lần ra món đầu tiên, món đậu hũ gạch cua được đưa lên, Tề Noãn Hạ không vội động đũa, ánh mắt nhìn Nhậm Tô vẫn rất nghiêm túc, "Còn nữa, cô ngốc này rất sợ phiền toái, nếu có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng, nếu nhắm mắt vẫn có thể giải quyết được thì nhất định sẽ không mở mắt ra. Cho nên anh có thể thấy được việc con bé lựa chọn ở bên anh đã là một quyết định vô cùng lớn lao. Đấy, làm gì có ai sợ phiền toái lại đi chọn một người dễ thu hút phiền toái thế đâu?"
Nhậm Tô không nói gì, trước tiên lấy muỗng múc cho Cố Gia Ý một ít đậu hũ gạch cua, sau đó tiếp tục chuyên tâm lắng nghe lời giáo huấn của Tề Noãn Hạ.
"Nói thực lòng, trong mắt tôi, anh chính là kiểu người phiền toái, ngày thường chắc cũng sẽ có không ít cô gái muốn lân la làm quen. Nhưng em gái tôi tương đối ngốc, có đôi khi trí thông minh còn chẳng đủ dùng, cho nên nếu có khi anh gặp phiền toái, tôi dám chắc là con bé sẽ rụt đầu trốn trong mai rùa của nó, sau đó không chút do dự mà chia tay anh. Con bé rất nhát gan, nhưng cũng cực kỳ dứt khoát."
"À đúng rồi, không biết anh có biết chuyện này không, hồi đại học Gia Ý đã từng có bạn trai, lý do chia tay là cậu ta im lặng lựa chọn ra nước ngoài, giữa tình yêu và sự học, cậu ta dứt khoát chọn sự học và công danh. Tôi không có ý chia rẽ tình cảm của hai người, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, nếu như anh không làm được thì đừng lấy em gái tôi hay bất kể ai khác làm đáp án lựa chọn dự phòng."
Trong bát đã có kha khá đậu hũ gạch cua, Tề Noãn Hạ im lặng nhìn Cố Gia Ý đang lặng lẽ rụt tay lại, cô ấy biết rõ Cố Gia Ý không vì những lời vừa rồi mà hiểu lầm ý tốt của mình, cũng chẳng tức giận, thế nên cô ấy lại lần nữa đánh mắt nhìn sang người đàn ông trước sau vẫn giữ im lặng chuyên tâm lắng nghe, "Có một số việc, nếu anh định bụng đợi rùa đen nhỏ chủ động nói, chủ động làm, vậy thì cứ xác định tinh thần phải đợi tám trăm năm.
Bởi vậy, phàm là chuyện gì quan trọng, anh hãy cứ chủ động mà làm, đánh nhanh rút gọn, tránh chuyện sau này con bé nghĩ ngợi lung tung, tới lúc đó anh sẽ đau đầu lắm đấy. Bởi vì rùa đen một khi đã rụt đầu vào mai thì sẽ có những suy nghĩ kỳ quái lắm, thậm chí có khi sẽ khiến anh dở khóc dở cười, tức đến nghiến răng nghiến lợi luôn đấy."
"Cô yên tâm, tôi sẽ không như thế. Trái lại, người lo lắng hẳn là tôi mới phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!