Chương 27: (Vô Đề)

Ngủ một giấc thẳng cẳng đến tận hai giờ chiều, lúc tỉnh dậy nhìn thấy chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin trên đầu tủ, Cố Gia Ý nhoẻn miệng cười tươi. Đến tận lúc này, cô vẫn chưa thể tin được sáng nay cô đã có gan biến Nhậm Tô thành bạn trai của mình, không hề phức tạp như cô tưởng tượng, cũng không có bất cứ hoảng sợ nào. Khoảnh khắc Nhậm Tô hôn cô, cô chỉ cảm thấy mọi chuyện diễn ra thật đẹp.

Cố Gia Ý nằm lười trên giường, lần mò chiếc điện thoại, mở màn hình lên. Không có tin nhắn của Nhậm Tô… Một thoáng do dự, cô bắt đầu bối rối, liệu cô có nên gửi tin nhắn cho anh không? Nhưng tối qua anh đã dành cả một đêm ngồi bên cô, đoán là anh cũng mệt lắm, có khi nào anh vẫn còn đang nghỉ ngơi không?

Sáng nay sau khi xác định quan hệ, Nhậm Tô đã lái xe đưa cô về nhà, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt. Cô ngủ đến tận bây giờ mới tỉnh, không biết phải làm gì nên lại tiếp tục vùi đầu vào chăn. Ôi chao, Cố Gia Ý, sao mày cứ như thiếu nữ mới mười bảy, mười tám tuổi đầu vậy?

Hương Hương siêu dễ thương: Mọi người có để ý gì không, hình như bạn nhỏ Nghi Gia đã mất tích hơi lâu rồi thì phải?

Viện trưởng Kiều: Ai da, có khi nào tham dự tiệc đính hôn của người ta xong bị anh đẹp trai nào đó câu mất rồi không?

Bùi Bội Phái: Ai da, hay là tia trúng anh nào rồi?

Nghi Gia: …

Cố Gia Ý vừa mở diễn đàn QQ lên, còn chưa kịp xem qua gần một trăm thông báo đã lập tức nhìn thấy mấy tin nhắn được gửi đến một phút trước, cô cảm thấy vô cùng bất lực, vì sao đám người này chỉ biết nghĩ đến trai đẹp thôi vậy, đã thế lại còn động não tiên đoán như thần mới tài chứ?

Nghi Gia: À thì… tôi thoát ế rồi.

Viện trưởng Kiều: Vãi chưởng!

Bùi Bội Phái: Vãi chưởng!

Hương Hương siêu dễ thương: Vãi chưởng!

Đồng Tiểu Phỉ: Vãi chưởng!

Tiểu Hạ: Vãi chưởng!

Tiểu Hạ: Mới có một đêm thôi mà! Chết tiệt! Tao đang ở trên xe nên tín hiệu không tốt lắm, vừa mới về Tô Châu đột nhiên lại muốn quay trở lại Thượng Hải rồi đấy nhé!

Nghi Gia: …

Đồng Tiểu Phỉ: Tốt lắm, sau này gặp mặt offline, một mình tôi ngồi một bàn, ai có tệp đính kèm thì tự giác thanh toán!

Nghi Gia: …

Viện trưởng Kiều: Là thần thánh phương nào đấy?

Hương Hương siêu dễ thương: Mau gửi ảnh đê!

Tiểu Hạ: Thế mà còn bảo chúng ta là bạn thân cơ đấy. Tao còn chưa thấy mặt người đàn ông đó bao giờ!

Đồng Tiểu Phỉ: Lần trước ai mạnh miệng bảo chỉ muốn làm một bình hoa thôi ấy nhỉ?

Bùi Bội Phái: Chỉ có tôi là tò mò việc này thôi sao, Nghi Gia thật sự vì một nồi lẩu cay mà bán mình hả?

Nghi Gia: Nói tào lao, một nồi lẩu cay sao có thể đủ, phải nhiều đồ ăn ngon hơn mới được!

Trước đây Đồng Tiểu Phỉ từng gửi vào diễn đàn một bài đăng, chủ bài đăng đó nói vì một nồi lẩu cay mà anh ta tán đổ cô bạn gái tham ăn. Lúc đó cả hội đều đồng lòng khuyên bảo Cố Gia Ý đừng vì chút đồ ăn ngon mà để người ta bắt cóc. Bây giờ nghĩ lại, Cố Gia Ý mới thấy hoài nghi liệu có phải mình cũng bị tay nghề nấu ăn của Nhậm Tô mê hoặc, dụ dỗ mất rồi không?

Ngày đó đến nhà Nhậm Tô, dù là món thịt lợn hầm rau cải, mận khô hay là khoai tây chua cay đều là món mà Cố Gia Ý thích ăn nhất, hơn nữa anh làm món nào món nấy ngon phát khóc Cũng chính vào lúc đó cô quyết định phải tránh mặt người đàn ông hoàn mỹ lên được phòng khách xuống được phòng bếp này. Trên đời sao lại có một người đàn ông hoàn hảo như anh, vừa giỏi kiến trúc lại còn nấu ăn ngon. Nhưng mà người này giờ là người đàn ông của cô rồi đấy.

Tiểu Hạ: Vậy rốt cuộc người đó là ai? Không lẽ mày thành công rồi sao?

Tiểu Hạ: Chẳng trách đêm qua mày mất tích không thấy tăm hơi gì hết!

Nghi Gia: Sau này nhất định sẽ gửi ảnh cho mọi người xem!!!

Hứa lên hứa xuống có dịp sẽ gửi ảnh của Nhậm Tô vào nhóm, lại nấn ná cười đùa thêm một lúc với mọi người, Cố Gia Ý đi ra ngoài ăn cơm và dạo phố theo lời rủ rê của mẹ hiền yêu dấu. Lúc thay quần áo, nhìn khuôn mặt trong gương của mình đã đỏ bừng lên, cô lại nhớ tới câu hỏi vừa nãy của mẹ mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!