Chương 23: (Vô Đề)

"Tiểu Ý, hoàn toàn không có người khác, không có Quách Duy Vi hay ai khác cả, anh chỉ có em."

Đây đã từng là cái ôm thân thuộc nhất với Cố Gia Ý, cũng là cái ôm mà cô mong mỏi nhất khi nghe được tin Vệ Thanh Lãng sẽ ra nước ngoài từ miệng người khác. Chỉ là năm đó Vệ Thanh Lãng đã không hề do dự dứt khoát rời đi, dứt khoát đến mức Cố Gia Ý nhiều lần tự hỏi, nếu cô không gọi đi một cuộc điện thoại kia, nếu cô không đòi hỏi một lời giải thích từ anh ta, nếu cô không kiên quyết đòi chia tay thì liệu anh ta sẽ lựa chọn như thế nào? Vẫn sẽ không nói lời gì mà rời đi nhỉ?

Vẫn sẽ đòi chia tay vào học kỳ hai năm tư đại học đúng không?

Nghĩ đến những chuyện đã qua, trong lòng Cố Gia Ý không khỏi tức giận, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì anh ta nói đi liền đi, dựa vào cái gì lại đột nhiên quay trở lại rồi cho cô một cái ôm, một lời xin lỗi là coi như xong. Vệ Thanh Lãng, rốt cuộc anh ta muốn gì?

Cố Gia Ý dùng hết sức bình sinh thoát khỏi cái ôm từng là thân thuộc nhất với cô, những cánh hoa trong tay cũng theo đó mà rụng rơi khắp sàn, "Vệ Thanh Lãng, bây giờ anh nói những lời này còn có ý nghĩa gì? Vì sao lại phải xin lỗi? Vì muốn nói cho tôi biết tôi của quá khứ đã từng yêu ngu ngốc đến thế nào à? Lúc trước anh không chút do dự nào đã nộp đơn xin đi Mỹ, không hề nói với tôi một lời, biến tôi thành một con ngốc còn gì?

Vệ Thanh Lãng, anh dựa vào đâu mà tự cho mình có cái quyền đó?"

Dựa vào quá khứ cô đã từng yêu anh ta say đắm, dựa vào việc cô lúc nào cũng nhường nhịn chiều theo ý anh ta, cuộc sống chỉ xoay quanh một mình anh ta thôi sao? Cho nên tới cuối cùng, thứ cô xứng đáng nhận được sau tất cả chỉ có mỗi một câu "Anh xin lỗi" này thôi ư? Có trời mới biết, câu nói mà Cố Gia Ý không muốn nghe nhất từ miệng anh ta chính là hai chữ "Xin lỗi" vô dụng này.

"Không phải thế Tiểu Ý, anh …"

Đột ngột bị đẩy ra, sự ấm áp nơi lồng ng. ực cũng lập tức biến mất, cảm giác trong lòng vừa mất mát, vừa hối hận, Vệ Thanh Lãng không hiểu rốt cuộc mình đang muốn làm trò gì, cũng không biết bản thân đang cố níu kéo gì nữa. Ngày đó ở trung tâm thương mại, khi nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Cố Gia Ý, đáng lẽ anh ta nên sớm biết mọi chuyện đều đã là quá khứ mất rồi.

Trước kia, Vệ Thanh Lãng đã từng nhìn thấy tình yêu say đắm trong ánh mắt và cả trong tim của cô gái trước mặt, cũng đã từng được cô gái trước mặt nắm tay chơi xấu làm nũng. Đáng tiếc, phải đến khi mất đi rồi, phải đến khi Vệ Thanh Lãng cô đơn ở nơi đất khách quê người thì mới chậm chạp nhận ra bản thân đã đánh mất điều gì. Thế nên, anh ta hối hận rồi sao? Hay là tiếc nuối? Trong chốc lát, Vệ Thanh Lãng đột nhiên không biết phải hy vọng bản thân mình vẫn còn say hay là nên tỉnh táo lại nữa.

Đối với Cố Gia Ý, người đàn ông trước mặt cô lúc này chính là ký ức đẹp đẽ nhất của một thời thanh xuân, là mối tình đầu đầy sâu đậm. Chỉ là hiện tại, ngay tại giây phút này, cô mới phát hiện ra bản thân đã có thể hoàn toàn buông bỏ được những điều đó, "Vệ Thanh Lãng, thật ra trước giờ anh vẫn luôn không hiểu gì hết, vấn đề của chúng ta không phải là Quách Duy Vi hay là bất cứ ai khác mà là chính anh. Bởi vì thật ra anh không yêu tôi nhiều như anh nghĩ.

Nhưng có lẽ anh không biết, những năm tháng đó, tôi đã dùng tất cả để yêu anh."

Rõ ràng mấy bữa trước còn cứng miệng bảo rằng sẽ không vì người đàn ông này mà khóc một lần nào nữa, thế nhưng khi nghe câu nói "Anh xin lỗi" kia Cố Gia Ý thật sự uất ức không chịu nổi, cô đột nhiên cảm thấy những cố gắng và ký ức quá khứ của mình dường như thật rẻ mạt. Nước mắt cứ mặc sức tuôn rơi, hình bóng người đàn ông trước mắt đã nhòe nhoẹt, Cố Gia Ý mỉm cười, "Vệ Thanh Lãng, trước kia là tôi sai rồi, tôi không hối hận vì đã yêu anh, chỉ rất hối hận khi đã để bản thân phải đau khổ sau những ngày anh rời đi, hối hận vì cứ một mình cô đơn chờ đợi. Vệ Thanh Lãng, nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ không tơ vương tình cảm với anh như lúc ban đầu."

Ký ức quá mức đẹp đẽ, vậy nên hiện thực lại càng tàn khốc.

Những năm qua, Cố Gia Ý vẫn thường tưởng tượng về một ngày nào đó gặp lại Vệ Thanh Lãng. Khi ấy, trong lòng cô vẫn nuôi nhiều hy vọng, đặt giả thiết sau nhiều năm xa cách, hai người oan gia ngõ hẹp, anh ta chưa vợ, cô cũng chưa chồng, cả hai vẫn chưa có người ở bên thì liệu có thể nối lại tình xưa không? Cố Gia Ý từng nghĩ, nếu một ngày nào đó bọn họ vô tình gặp lại trên đường lớn, nếu bên cạnh cô đã có một người khác thì chắc chắn cô sẽ thoải mỉm cười chào hỏi Vệ Thanh Lãng, bình tĩnh nói cho anh ta biết, không có anh ta trong đời, cô vẫn sống tốt.

Thế nhưng, ngay giờ phút này, cô mới hiểu được một điều, trước kia cô thường ảo tưởng nhiều cái "nếu" như vậy có lẽ là bởi vì sâu thẳm trong tim vẫn còn có chút chờ mong về Vệ Thanh Lãng, bởi vì ở sâu trong lồng ng. ực vẫn luôn để sẵn một vị trí dành riêng cho anh ta.

"Cuộc sống bây giờ của tôi khá tốt, hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa." Nước mắt vẫn tuôn dài nhưng lần này bóng dáng người đàn ông đã trở nên rõ ràng hơn nhiều, Cố Gia Ý nghĩ, có lẽ đây sẽ lần cuối cùng cô nhìn kỹ Vệ Thanh Lãng như thế, "Chúc anh hạnh phúc, còn có, chúc cho tôi cũng được hạnh phúc."

Đây là sự kiêu ngạo của Cố Gia Ý, cũng là kết quả cuối cùng của hai người.

Những cánh hoa đã rụng rơi xuống đất nên bó hoa cưới cũng chẳng còn lại được mấy bông, thế nhưng Cố Gia Ý lại không muốn cứ vậy mà vứt nó vào thùng rác. Cô một mình cầm bó hoa đi bộ ra bờ biển, làn gió se lạnh từ biển thổi vào dần khiến lòng cô bình tĩnh lại.

Cả ngày hôm nay phải mang đôi giày cao gót tận bảy phân nên hai chân cô đã vô cùng đau nhức. Mặc kệ hình tượng của mình và ánh mắt của người qua đường, Cố Gia Ý dứt khoát tháo đôi giày cao gót ra, đôi chân trần đi về phía đài quan sát, bộ dạng có phần chật vật.

Đã hơn mười giờ đêm, trên bãi biển không còn quá nhiều khách du lịch, cô ngồi một mình trên đài quan sát ngắm cảnh, nhìn về ánh trăng lấp lánh soi bóng trên mặt biển nơi phía chân trời, trong lòng không khỏi buồn bực.

Cố Gia Ý và Vệ Thanh Lãng bắt đầu quen nhau kể từ sau khóa huấn luyện quân sự năm nhất đại học, lúc đó Vệ Thanh Lãng còn hiểu lầm cô tên là "Cố chậm chạp", mà Cố chậm chạp ngốc nghếch lại bị gương mặt tươi cười dưới ánh mặt trời của chàng trai năm đó làm cho mê muội. Sau đó nữa, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên, cô thích chàng trai sạch sẽ, rực rỡ như ánh mặt trời đó, mà anh ta cũng có tình cảm nên bắt đầu theo đuổi cô. Vì sao cô lại đồng ý ở bên Vệ Thanh Lãng nhỉ?

Là vì suốt một tháng liền, ngày nào anh ta cũng mua bữa sáng cho cô, là vì ngày nào anh ta cũng cùng cô đến lớp, là vì cả tháng anh ta luôn ga lăng đưa cô về tận cổng ký túc, cứ thế, Cố Gia Ý của quá khứ đã hoàn toàn không thể nào thoát khỏi chàng trai tên Vệ Thanh Lãng. Một mối tình có khởi đầu rất nhẹ nhàng, quá khứ vô cùng ngọt ngào, kết cục bi thương, tới hôm nay đã hoàn toàn kết thúc.

Có lần, khi Vệ Thanh Lãng mời cơm phòng ký túc xá của cô, Đơn Đan Đan từng niis đùa rằng, Cố Gia Ý chắc chắn là cô bạn gái tốt nhất trên đời. Kể ra cũng không sai, năm đó sau khi trở thành bạn gái của Vệ Thanh Lãng, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh một mình anh ta. Vì Vệ Thanh Lãng mà trốn tiết, vì anh ta mà từ chối tụ tập cùng bạn bè, vì anh ta mà nhẫn nhịn mọi chuyện, thậm chí dù anh ta quyết định ra nước ngoài, cô cũng đã từng có suy nghĩ sau này sẽ rời khỏi Thượng Hải để đến Hàng Châu đoàn tụ cùng anh ta. Ngốc chết đi được! Cố Gia Ý sao có thể ngốc đến mức ấy chứ?

Nhìn bó hoa trụi lủi trên tay, chẳng hiểu sao cô đột nhiên nhớ tới Nhậm Tô, người đàn ông lúc nào cũng có cách khiến cho cô an lòng đang làm gì giờ này nhỉ? Liệu cái người mà cô từng gán cho cái mác bạn trai nhà người ta không thể trêu tới có sẵn lòng mang lại ánh sáng cho cô một lần nữa không?

Cảnh đêm trên biển thật sự quá buồn, quá cô đơn. Niềm nhung nhớ, khát khao được nhìn thấy Nhậm Tô đã mỗi lúc một lớn trong lòng, ấy thế mà Cố Gia Ý vẫn tự nhủ với bản thân, rằng Nhậm Tô không phải là bạn trai cô, không phải là người để cô có thể không chút e dè gì mà làm phiền.

Từng đợt sóng biển vẫn rì rào vỗ, Cố Gia Ý chỉ đành mở điện thoại ra, tự nhủ sẽ chỉ nhìn một cái thôi, cô muốn biết rốt cuộc Nhậm Tô có thấy được bức ảnh lúc sáng mình đăng hay không, chỉ thế thôi là đủ.

Nhậm Tô: Rất đẹp!

Giữa hàng loạt những dòng bình luận của bạn bè, Cố Gia Ý cô đơn lúc này lại chỉ thấy một bình luận của Nhậm Tô và khung chat của anh.

Nghi Gia: Cảm ơn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!