Sau khi kết thúc cuộc họp thường kỳ vào thứ sáu hằng tuần, Cố Gia Ý rảnh rỗi ngồi chơi ở bàn làm việc của mình. Bản thảo đã viết xong, công việc cuối tuần cũng đều đã hoàn thành, hiếm khi có thời gian yên tĩnh như thế này, những tâm tư nhỏ bé của cô lại bắt đầu hiện lên. Ví dụ như, tối hôm qua chị họ cô mặt đầy nước mắt nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ, ví dụ như cũng đã hơn một tuần cô liên tiếp từ chối Nhậm Tô, cho đến tối hôm qua, cô cuối cùng đã dám thẳng thắn thừa nhận với lòng mình, rằng bản thân Cố Gia Ý cô thực sự rung động rồi.
"Cô Cố, em viết xong bản thảo rồi đấy ạ." Hứa Sơ Cẩn đưa bản thảo điện tử đã đóng dấu xong xuôi đi tới chỗ ngồi của Cố Gia Ý, đặt trước mặt cô một đống giấy tờ A4, "Cô Cố, em có thể hỏi chị chuyện này không?"
Cố Gia Ý lật xem xấp bản thảo mới được in ra trên bàn mình, lơ đễnh nói: "Em nói đi."
"Cô Cố, cho chị chocolate này, ăn chocolate thì tâm trạng sẽ tốt lên đó, nghe em nói xong chị đừng tức giận được không?" Hứa Sơ Cẩn có chút do dự, nghĩ ngợi một lúc rồi đặt mấy viên Ferrero vào lòng bàn tay Cố Gia Ý, giọng nói dè dặt: "Cô Cố, thật đấy ạ, chị đừng giận nhé, em chỉ muốn quan tâm chị thôi."
Nghe Hứa Sơ Cẩn cứ lặp đi lặp lại câu nói "Đừng tức giận", Cố Gia Ý cuối cùng cũng có chút hứng thú, vô cùng tò mò cô nhóc ngoan ngoãn Hứa Sơ Cẩn này sẽ làm như thế nào để chọc giận cô đây, hay là cô đã làm chuyện xấu hổ gì rồi?
"Không sao đâu, chị sẽ không tức giận."
"Thật chứ ạ?" Hứa Sơ Cẩn đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến hai người các cô thì mới cúi người xuống, ghé sát vào tai Cố Gia Ý nói nhỏ: "Cô Cố, có phải chị với Nhậm tổng cãi nhau không? Vì sao hơn một tuần nay anh ấy không đến đón chị tan làm nữa vậy ạ?"
Cố Gia Ý nghẹn họng, đến cả cô ấy cũng phát hiện ra sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bỗng tò mò, vì sao Hứa Sơ Cẩn lại nhận định cô với Nhậm Tô ở bên nhau rồi?
"Sao em lại hỏi thế? Chị với Nhậm Tô cũng chỉ là bạn bè thôi mà." Cố Gia Ý bỏ bản thảo xuống, buồn cười nhìn cô ấy, "Đừng nói Nhậm Tô theo đuổi chị nữa, chẳng qua là em gái anh ấy tên Nhậm Kiều Sơ cứ mai mối lung tung thôi."
"Sao lại gọi là mai mối lung tung được chứ ạ?" Hứa Sơ Cẩn vừa nghe xong lập tức phản bác lại: "Cô Cố, một người đàn ông thường xuyên mời một cô gái đi ăn, còn đón cô ấy tan làm, đây không phải là đang theo đuổi thì còn là gì nữa ạ? Cô Cố, không lẽ chị từ chối anh ấy rồi sao?"
Hứa Sơ Cẩn nghĩ đến việc Nhậm Tô lâu rồi không tới đây, Cố Gia Ý cũng không còn nhắc nhiều đến người đàn ông này nữa thì trong lòng quýnh cả lên, căng thẳng nắm lấy tay Cố Gia Ý nói: "Cô Cố, Nhậm tổng và chị thật sự rất xứng đôi. Chị xem, anh ấy đẹp trai như vậy, chị vừa hay lại thuộc nhóm người mê nhan sắc, người như vậy chị có thể bỏ qua sao? Quan trọng là Nhậm tổng đối xử với chị rất tốt, chẳng phải tiền bối Khang Tư Kỳ vẫn hay nói trong công việc Nhậm tổng luôn lạnh như băng sao, thế nhưng mỗi lần tan làm, đứng từ xa em đã nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh ấy nhìn chị. Cô Cố…"
"Dừng dừng dừng." Cố Gia Ý mỉm cười cắt ngang những lời sốt sắng của Hứa Sơ Cẩn, cô đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, "Tiểu Hứa, sao em lại quan tâm đến chuyện của chị và Nhậm Tô nhiều thế?"
Quan tâm đến cả thời gian tan làm và việc riêng tư của cô luôn sao? Còn có, một người đàn ông thường xuyên mời cơm một cô gái, thật sự là vì phải lòng cô gái ấy ư?
Có lẽ vì cuối cùng đã xác nhận được tình cảm của mình với Nhậm Tô, thế nên Cố Gia Ý cũng bắt đầu lo được lo mất, bắt đầu cẩn thận suy đoán từng hành động trong quá khứ của Nhậm Tô.
"Cô Cố, em đã nói trước rồi mà, chị đừng tức giận." Hứa Sơ Cẩn ấm ức, khí thế giảm hẳn mấy phần so với ban nãy, "Cô Cố, em chỉ cảm thấy chị là người rất tốt, khó khăn lắm mới gặp được một người khiến chị rung động thì không nên bỏ lỡ. Hơn nữa, không phải người ta vẫn nói phụ nữ khi yêu tâm trạng sẽ rất tốt sao, mặc dù bình thường chị đối xử với em rất dịu dàng, hòa nhã, nhưng nếu yêu vào tâm trạng chị tốt hơn thì không phải cuộc sống của em sẽ càng tốt hơn hay sao ạ?"
Cố Gia Ý nghe vậy thì cười lớn, cô nhóc Hứa Sơ Cẩn này đúng là thật thà đến đáng yêu.
"Cô Cố, chị đừng cười em mà."
Bởi vì tiếng cười của Cố Gia Ý mà mặt Hứa Sơ Cẩn đỏ hết cả lên, luống cuống không biết phải làm sao.
"Được, được, chị chỉ muốn hỏi em thêm một câu, em thật sự nghĩ Nhậm Tô đang theo đuổi chị à?"
"Dạ, thật mà, nếu không thì em thật sự không nghĩ ra lý do gì vì sao anh ấy cứ mời chị đi ăn."
"Được, chị biết rồi. Cảm ơn em, chị sẽ suy nghĩ cẩn thận." Cố Gia Ý không đành lòng nhìn vẻ mặt ngày càng bối rối của cô ấy nên quyết định kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau đó, bắt đầu tới lượt Cố Gia Ý bối rối. Cô không quên những giọt nước mắt của chị họ tối qua, cũng không quên việc chị họ tự vạch trần vết sẹo của chính mình ra chỉ vì muốn khuyên nhủ cô trân trọng người trước mắt, vì muốn nói ra đoạn tình cảm mười năm dang dở, lại càng không quên được vẻ mặt tuyệt vọng của chị họ khi nhận được bức thư trả lời của Tiết Sở Mộ nhiều năm trước. Tề Noãn Hạ dạy cho cô biết đừng vì do dự mà bỏ lỡ tình yêu, cũng dạy cho cô biết khi tình yêu tới thì đừng sợ hãi.
Chị họ còn dạy cho cô biết chuyện tình yêu chỉ có yêu hoặc không yêu, không có bất cứ điều kiện bên ngoài nào khác. Vậy nên liệu cô có nên dũng cảm thử một lần không? Dù cô cảm thấy đó là một hy vọng xa vời, dù cô biết nếu thật sự bị từ chối thì không thể nào làm bạn bè như cũ được nữa, nhưng thật tâm cô vẫn muốn nói ra phải không?
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Cố Gia Ý khẽ mỉm cười, Tề Noãn Hạ có thể như con thiêu thân lao đầu vào lửa, lãng phí mười năm trời chỉ để nhớ về một rung động thoáng qua của thời thanh xuân, vậy thì vì sao Cố Gia Ý cô lại không thể dũng cảm thử một lần? Giống như chị họ Tề Noãn Hạ đã từng nói, dù có bị từ chối thì cũng chẳng sao cả, ít nhất cô cũng đã từng dũng cảm đứng trước mặt người mình thích lớn tiếng nói ra lời yêu, như thế thôi cũng đủ rồi.
Huống chi mười năm qua, cô đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình chị họ vì người đàn ông đó mà đánh mất chính mình, biến một người trở thành tín ngưỡng của cuộc đời nhưng cuối cùng thứ có được chỉ là đau lòng, tiếc nuối… Kết cục giống như của chị họ, Cố Gia Ý cô không muốn có.
Cố Gia Ý bấm vào avatar quen thuộc trên WeChat ra, cuối cùng cô cũng đã có thể thoải mái đối diện với lòng mình.
Nghi Gia: Có đó không?
Nhậm Tô: ?
Hình như mỗi lần cô chủ động gửi tin nhắn WeChat, anh đều trả lời ngay lập tức, cô có thể nào ôm hy vọng mà nghĩ rằng thật ra anh cũng để tâm đến cô không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!