Một tuần sau đó, công ty của cha Cố Gia Ý tổ chức một chuyến du lịch mùa hè, sau khi bàn bạc, hai vị phụ huynh đã quyết định để mẹ cô xin nghỉ phép vài ngày rồi hai người lớn cùng đi du lịch với nhau. Thế nên Cố Gia Ý tội nghiệp bị bỏ rơi lại một mình, mỗi ngày đều phải đến ăn nhờ ở đậu ở nhà chị họ Tề Noãn Hạ.
Nếu bạn hỏi Cố Gia Ý, trong lứa họ hàng cùng tuổi cô thích chơi cùng ai nhất, cô chắc chắn sẽ không do dự trả lời là chị họ Tề Noãn Hạ. Nếu bạn hỏi Cố Gia Ý, trong số bạn bè thân thiết cô đau lòng cho ai nhất, cô vẫn sẽ như cũ không chút do dự mà trả lời là Tề Noãn Hạ. Từ trước đến nay, Tề Noãn Hạ luôn có một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng Cố Gia Ý, tuy rằng hai chị em cách nhau hai tuổi, thế nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ vì khoảng cách hai tuổi này mà hai người cảm thấy không thoải mái hay xa cách. Ngược lại, bởi vì Tề Noãn Hạ có khuôn mặt trẻ con búng ra sữa nên đôi khi đi trên đường nhiều người còn tưởng nhầm Cố Gia Ý mới là chị nữa cơ.
Sau khi ăn xong bữa tối do Tề Noãn Hạ nấu, Cố Gia Ý nằm trên chiếc giường lớn của Tề Noãn Hạ không khỏi thở dài, bà chị họ nhà cô cũng tính là một cô gái đức hạnh nhưng vì sao đến bây giờ vẫn chỉ một mình đơn chiếc thế này?
Tranh thủ lúc Tề Noãn Hạ còn đang nấu chè hạt sen nấm tuyết, Cố Gia Ý đứng dậy đi một vòng xung quanh căn phòng màu hồng phấn để tiêu cơm. Chị họ cô dù lớn vẫn mang tâm hồn thiếu nữ, Cố Gia Ý cũng đã biết sự thật này từ lâu rồi, rèm màu hồng, bàn trang điểm màu hồng, tủ quần áo màu trắng nhưng toàn quần áo màu hồng, xung quanh cũng là búp bê màu hồng.
Có lẽ vì Tề Noãn Hạ có tâm hồn thiếu nữ, luôn vui vẻ như này nên họ hàng lớn tuổi bên ngoại của Cố Gia Ý từ cậu, mợ, ông, bà đều rất yêu thương Tề Noãn Hạ.
Thế nhưng, có lẽ chỉ có mình cô mới biết, Tề Noãn Hạ thật ra không hề vui vẻ như vẻ ngoài đó, nguyên nhân chỉ có một, đang được chứa bên trong chiếc hộp màu hồng chói lóa nằm trên bàn trang điểm.
Cố Gia Ý thở dài, cô là người hiểu rõ mọi chuyện nên cũng rất đau lòng cho chị họ của mình, mở chiếc hộp ra, nằm giữa một đống mỹ phẩm chăm sóc da, haizz quả nhiên, là vô số bức thư không tên, không địa chỉ!
Cố Gia Ý không nghĩ tới nhiều năm sau mình lại có thể nhìn thấy những bức thư quen thuộc này một lần nữa, cũng không nghĩ tới nhiều năm sau chị họ cô vẫn giữ thói quen viết nhiều bức thư như vậy nhưng không dám gửi đi. Không biết nên nói Tề Noãn Hạ ngu ngốc hay si tình nữa, biết rõ không thể gửi đi nhưng vẫn cố chấp hèn mọn viết thư đến nhiều năm như vậy.
"Này, bé heo lười, dậy ăn chè hạt sen nấm tuyết đi, bổ máu." Tề Noãn Hạ mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc dài thường được buông xõa đã được búi lên tùy tiện bằng một sợi dây thun, khuôn mặt trẻ con không chút dấu hiệu nào cho thấy cô nàng lớn hơn Cố Gia Ý hai tuổi.
Cố Gia Ý đúng là may mắn, trong cuộc đời này vậy mà lại có thể gặp tới hai người có khuôn mặt trẻ trung như này, một người là Nhậm Kiều Sơ tính cách vô tư, một người còn lại là chị họ Tề Noãn Hạ, trong lòng chứa đựng một nỗi đau lớn nhưng vẫn luôn mỉm cười.
Cố Gia Ý vẫn chưa kịp giấu đi việc mình tự ý mở chiếc hộp bảo bối của chị họ ra nên có hơi chột dạ, cười nói: "Chị ăn không ngon sao, có muốn tâm sự với em không?"
Một thoáng đau đớn hiện hữu trong mắt Tề Noãn Hạ, nhưng ngay sau đó cô ấy nhanh chóng nở nụ cười, ở trước mặt Cố Gia Ý còn muốn giấu cái gì nữa chứ? Dù sao đây cũng từng là bí mật hai người cùng nhau chia sẻ, muốn giấu cũng khó.
Tề Noãn Hạ đặt chén sứ trắng xuống bàn rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trẻ trung trong gương mà không khỏi thở dài, hóa ra thời gian đã qua đi nhanh vậy rồi, mới chớp mắt một cái đã là mười năm.
"Chị, em thấy pháp y Từ cũng rất tốt mà, anh ấy đối với chị một lòng một dạ, chị có thể suy nghĩ đến anh ấy một chút." Cố Gia Ý im lặng đóng lại chiếc hộp chứa đầy thư lại, "Pháp y Từ đẹp trai như vậy, còn rất dịu dàng nữa, là pháp y của Viện kiểm sát, quan trọng là anh ấy đối xử tốt với chị. Hai người cũng quen nhau hơn mười năm rồi, hiểu rõ về nhau, ở bên nhau cũng rất ổn."
Tề Noãn Hạ mỉm cười, nhìn bà mai Cố Gia Ý bên cạnh mình gấp đến mức mặt ửng đỏ, lông mày cũng cau lại hết, "Chị nghe cô nói em từ chối đối tượng xem mắt rồi hả? Tên Hà Tỉ nhỉ, hình như còn là bạn tiểu học của em nữa đúng không?"
Cố Gia Ý vừa nghe nói đến chuyện của mình thì ngay lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở, "Chị, hai chuyện này sao lại giống nhau được chứ?"
"Nhưng em cũng từ chối người ta mà, đúng chứ?"
Dưới chiếc đèn chùm màu cam là khuôn mặt trẻ con nhưng lại có khí chất trưởmg thành. Không thể phủ nhận một điều, Tề Noãn Hạ thực sự rất xinh đẹp, nói không ngoa chính là một mỹ nữ, mới nhìn bạn sẽ cảm thấy cô ấy rất đẹp, nhìn trăm lần bạn vẫn sẽ thấy đẹp như lần đầu.
Cố Gia Ý ngẫm nghĩ rồi nói: "Đúng, em từ chối Hà Tỉ, bởi vì có một người nói với em là, nếu bởi vì "phù hợp" mà chấp nhận ở bên một người, anh ấy sợ cô gái nhỏ thuộc về mình sau này sẽ chịu thiệt thòi, sợ một ngày nào đó sẽ vì quyết định của mình ngày hôm nay mà hối hận." Cô nhớ tới lời nói kiên định đã làm cô động lòng, nhớ tới vẻ mặt dịu dàng của Nhậm Tô khi nhắc về cô gái nhỏ của mình, nhớ tới hôm ấy ở nhà bếp ánh mắt của anh có bao nhiêu tập trung và dịu dàng.
"Trùng hợp phết, mấy năm qua chị giúp người khác thực hiện kế hoạch cầu hôn, khi nhìn thấy vô số đôi tình nhân hạnh phúc ôm nhau trước mặt mình, chị cũng cảm thấy vì "phù hợp" mà ở bên một người là một tội lớn, hơn nữa điều đó cũng trái với nguyên tắc hạnh phúc mà chị đang hướng đến." Tề Noãn Hạ kéo sợi dây thun trên tóc xuống, mái tóc màu chocolate từ từ buông xõa đến ngang vai.
Qua tấm gương trang điểm, nhìn thấy Cố Gia Ý đang chán nản gục đầu, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu, Tề Noãn Hạ không nhịn được mà cười lớn, không phải cô nhóc này đang muốn khuyên nhủ cô sao? Làm sao mà lại bày ra bộ dạng không vui rồi?
"Chị là vì Tiết Sở Mộ sao?" Là bởi vì người đàn ông mà chị luôn thầm thương trộm nhớ đúng không? Là bởi vì anh ta mà dù chị đã lấy hết can đảm nhưng vẫn chỉ dám đem hết hỉ nộ ái ố gửi gắm vào những bức thư đúng chứ? Tất cả chỉ bởi vì một người đàn ông mà đến cả Tề Noãn Hạ là ai, anh ta cũng không biết sao?
Tề Noãn Hạ im lặng, không quay người lại, nhìn ánh mắt quan tâm của Cố Gia Ý qua tấm gương soi, "Gia Ý, chị có bao giờ nói cho em biết chuyện, nhiều năm như vậy anh ấy sớm đã trở thành tín ngưỡng của chị chưa nhỉ?"
"Có đáng không?"
"Có lẽ em sẽ không hiểu được, nhưng, kể từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, vốn dĩ không có cái gì gọi là đáng hay không đáng. Lần đầu tiên chị nhìn thấy anh ấy, rồi sau đó bắt đầu im lặng để ý đến anh ấy, có lẽ đã định sẵn chị không thể nào khống chế nổi tình cảm của mình. Trước đây chị không rõ loại tình cảm này sâu đến mức nào, nhưng dần dần đợi đến khi chị hiểu ra, anh ấy sớm đã trở thành tín ngưỡng của chị, trong tình yêu và cả cuộc đời…"
Tề Noãn Hạ mỉm cười, không phải là nụ cười chua xót vì mối tình thầm nhiều năm yêu mà không có được, cũng không phải vì nhiều năm qua phải luôn cẩn thận tìm kiếm, mà cười vì bản thân đã vì tình yêu này mà hạnh phúc. "Gia Ý, bởi vì anh ấy, chị mới nỗ lực để thi đậu vào Phúc Đán, cũng vì anh ấy, chị mới cố gắng nỗ lực để tiến về phía trước. Nếu không có anh ấy, có lẽ Tề Noãn Hạ vẫn sẽ chỉ là một sinh viên bình thường không có chí cầu tiến, sẽ mãi là một Tề Noãn Hạ mỗi ngày chỉ nghĩ đến cuộc sống hỗn độn ở đại học."
Cố Gia Ý rất khổ sở, khi nghe Tề Noãn Hạ hạnh phúc kể về tình yêu thầm nhiều năm của mình với thái độ bình tĩnh như vậy cô cảm thấy chua xót, không khỏi đau lòng cho người chị họ này. Chị họ của cô là một cô gái rất tốt, chỉ vì một người đàn ông lại trở nên cẩn thận dè dặt như vậy, trong lòng ôm ấp hy vọng về một lần ngoái đầu nhìn lại của anh ta. Thậm chí cô ấy từng có lần nói với cô, người đàn ông đó đã sớm trở thành tín ngưỡng của mình.
Cố Gia Ý thực sự không hiểu, rốt cuộc phải là đoạn tình cảm sâu đậm đến mức nào mới có thể khiến một người xem một người khác thành tín ngưỡng suốt mười năm trời, khiến một người cứ nhớ mãi một người không quên, gần như đã dùng hết cả tuổi trẻ để lưu luyến như vậy chứ? Tại sao Tề Noãn Hạ không bao giờ quay đầu nhìn lại, phía sau chị ấy không phải sớm đã có một người đàn ông ưu tú hơn sao? Rõ ràng chị ấy chỉ cách hạnh phúc một bước nhỏ thôi mà.
Dù nghĩ mãi vẫn không hiểu được, nhưng cô lại rất khâm phục sự cố chấp của Tề Noãn Hạ. Trước đây cô đã từng vì Vệ Thanh Lãng mà đau khổ, trằn trọc đến không ngủ được, nhưng nếu so với Tề Noãn Hạ, cô vẫn chỉ là một đứa nhát gan. Bởi vì Cố Gia Ý cô không có được dũng khí như Tề Noãn Hạ, không thể giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà không màng đến gì.
"Có lẽ vì anh ấy đã xuất hiện vào những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời chị nên chị đã dùng hết tất cả để yêu, đến nỗi dù đã mười năm trôi qua rồi chị vẫn luôn không cam lòng, không cam lòng cứ bỏ qua tất cả rồi tùy tiện kết hôn sinh con, giống như em vừa bảo "có người" nói ấy, chị cũng sợ sau này mình sẽ hối hận. Hoặc cũng có lẽ, yêu anh ấy đã sớm đã trở thành thói quen của chị! Giống như việc hít thở vậy đó, cuộc sống của chị không thể thiếu vắng sự tồn tại của anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!