Khang Tư Kỳ: Mẹ nó chứ, mấy cái cung điện nghệ thuật đó, tôi làm thế quái nào được!
Cố Gia Ý: Khang sư phụ, cậu có thể! Gột rửa tâm trí, thanh lọc tâm hồn. Cố lên!
Khang Tư Kỳ: Thôi lượn đê!
Mạc Thiều Lăng: Mấy đứa không nghĩ tới cảm giác của chị khi nhìn trúng một đống quần áo với túi xách mà không đủ tiền mua hả?
Mạc Thiều Lăng: Sao chỉ nghĩ tới chuyện hỗ trợ chi phí ăn uống cho chuyên mục ẩm thực mà không thử tính chuyện giúp chị mua túi nhỉ? Đây gọi là phân biệt, kỳ thị đó hả?
Cố Gia Ý: Ha ha…
Khang Tư Kỳ: Hê…
Khang Tư Kỳ: Chị Mạc, hay là chị thử kiến nghị với tư bản, tham ô công quỹ, đút túi một khoản thỏa mãn nhu cầu của bản thân đi?
Cố Gia Ý: Đàn chị, túi xách làm sao mà so với đồ ăn ngon được ạ?
Mạc Thiều Lăng: Lúc trước sao chị không nạp đơn xin ứng tuyển vào chuyên mục ẩm thực nhỉ? Haiz, đúng là một kiếp sa chân, muôn kiếp hận, ngoảnh đầu nhìn lại đã trăm năm!
Khang Tư Kỳ: Xin các hạ hãy nói tiếng người!
Cố Gia Ý: Đàn chị, lúc trước là ai đã nói vì giữ dáng, đầu rơi máu chảy cũng nhất quyết không làm kẻ tham ăn nhỉ?
Mạc Thiều Lăng: Cố Gia Ý, em im đi!
Khang Tư Kỳ: Xì, đã được hời còn làm bộ oan ức, mau lượn đi cho nước trong!
Cố Gia Ý nhìn từng dòng tin nhắn hiện lên trong nhóm chat, không khỏi bật cười.
Mạc Thiều Lăng là đàn chị hồi học đại học của cô, cũng chính là người đã giới thiệu cô gia nhập vào tòa soạn báo Cứu tinh này. Hồi đó cô theo học ngành Quản trị Tài chính, những tưởng khi ra trường nhất định sẽ trở thành một kế toán viên giống mẹ, ai ngờ sau cú sốc chia tay với Vệ Thanh Lãng, cô lên cơn kích động quyết định bỏ dở chuyên ngành, không đi theo định hướng cha mẹ đã sắp xếp.
Cũng không biết lúc đó lấy dũng khí ở đâu ra mà một cô gái ngoan như cô lại có thể đưa ra được một quyết định táo bạo bất chấp hậu quả đến thế. Không phải là không có do dự, cũng chẳng phải là không có bất an, lúc đó cô chỉ biết bản thân không muốn làm một con chim nhỏ nép dưới cánh cha mẹ nữa, cũng không cho phép mình gục ngã trước bất cứ thất bại nào. Đại khái là trước đó cuộc sống của cô quá mức thụ động, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy rất biết ơn vì quyết định năm đó của mình, đồng thời cũng rất biết ơn Mạc Thiều Lăng đã nhiệt tình giúp đỡ cô ngay khi cô khó khăn nhất.
Cố Gia Ý: /khóc lớn/
Cố Gia Ý: Trái tim của em rất đau…
Mạc Thiều Lăng: Buồn nôn quá má ơi!
Khang Tư Kỳ: /lau mồ hôi/
Cố Gia Ý: Haizz…
Những người quen thân đều gọi cô bằng cái tên Nghi Gia. Ai cũng nói tên cô được tham khảo từ điển mà ra, thế nhưng vì sao lại bị đảo chiều thứ tự và mất đi chất thơ của nó vậy nhỉ?
Cố Gia Ý mỉm cười, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói liến thoắng của tổng biên tập và dăm ba câu đục nước béo cò của mấy người đồng nghiệp. Nghĩ tới chuyện ban nãy Khang Tư Kỳ nhắc đến cung điện nghệ thuật, cô có hơi tò mò, đây là lần đầu tiên tổng biên tập để ý tới bản thiết kế một bảo tàng như vậy, chẳng lẽ là có liên quan tới một vị tai to mặt lớn nào đó cho nên mới khiến Khang Tư Kỳ đau đầu chăng?
Cố Gia Ý: Cung điện nghệ thuật là ý chỉ cái gì đó?
Khang Tư Kỳ: Ôi, quanh co một vòng cuối cùng cũng chịu nói lại chủ đề này rồi, lạy trời lạy phật!
Khang Tư Kỳ: Cũng không rõ có phải sếp bị úng não hay không mà bảo tôi tham gia vào một dự án bảo tàng nghệ thuật. Trời mẹ, còn có nửa năm nữa thôi là dự án đó hoàn thành, khai trương luôn rồi. Lại còn đòi tuần nào cũng phải có báo cáo gửi lên, nói úng não có sai đâu?
Cố Gia Ý: Biết đâu được sếp có ý tốt muốn cậu tu tâm dưỡng tính, sợ cậu sẽ thật sự biến thành một Khang sư phụ ghê gớm thì sao?
Mạc Thiều Lăng: Ha ha, vẫn là Nghi Gia tinh tường!
Khang Tư Kỳ: Cố Nghi Gia, cậu chán sống rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!