Chương 18: (Vô Đề)

Ngày cuối tuần, Cố Gia Ý xách theo một giỏ trái cây và một trái dưa hấu to bự đứng trước một tiểu khu xa lạ, muộn phiền nhìn những tòa nhà trước mặt mình. Haiz, đến cuối cùng cô vẫn không thể tránh được sự dụ dỗ của Nhậm Tô mà quyết định đến nhà anh. Tới thì cũng đã tới rồi, nhưng cô đột nhiên không nhớ ra nhà anh nằm ở tòa nào nữa. Đây là khu đất vàng gần trung tâm thành phố, tuy rằng không chỉ có những nhà giàu có mới sống ở đây, thế nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, việc Nhậm Tô có thể tự mua cho mình một căn nhà rộng 136m² ở đây mà không cần tới sự giúp đỡ của cha mẹ, thật sự rất đỉnh!

Nghĩ ngợi được một lúc, Cố Gia Ý lấy điện thoại ra gọi cho Nhậm Tô, trong lòng không biết nên giải thích với anh như thế nào đây.

"Gia Ý? Em tới rồi à?"

Từ điện thoại truyền đến giọng nói có chút lười biếng của Nhậm Tô, không hiểu sao cô bỗng thấy ngại ngùng, mặt mũi đỏ bừng lên.

"Hehe, Nghi Gia, mau tới đây đi, có nhiều đồ ăn ngon lắm!"

Qua điện thoại, Cố Gia Ý dường như còn nghe được giọng điệu sốt sắng của Nhậm Kiều Sơ, nhưng sau đó âm thanh đột nhiên im ắng hơn, chỉ còn lại hơi thở ổn định của Nhậm Tô cùng tiếng cười khẽ.

"Thực xin lỗi nhưng tôi quên mất nhà anh ở đâu rồi."

"Ha ha." Tiếng cười không chút e dè gì của Nhậm Tô truyền đến tai khiến cho Cố Gia Ý đang cầm giỏ hồng thắt nơ hình con bướm có chút bối rối không biết nên làm gì.

"Tôi không cố ý đâu." Không cố ý quên, cũng không cố ý lạc đường thật mà.

"Giờ em đang ở đâu?"

"Ở chỗ vườn hoa nhỏ từ cổng chính tiểu khu đi vào, à đúng rồi, đối diện còn có một cái hồ cá chép."

"Được rồi, em cứ đứng yên ở đó đi, tôi tới đón em."

Cố Gia Ý nghe lời ngồi im tại chỗ, chán nản đếm số kẻ sọc trên quả dưa hấu lớn, âm thầm tự mắng chính mình: Này thì bị sắc đẹp mê hoặc, này thì tò mò tay nghề nấu ăn của Nhậm Tô, này thì không nhớ đường, này thì không nhớ số nhà, đúng là hết cứu, mày đúng là mất mặt quá đi Cố Gia Ý.

Lúc này Nhậm Tô vừa tìm đến cạnh hồ cá chép vừa hay cũng nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này. Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, bĩu môi chọc chọc trái dưa hấu lớn trước mặt mình, hình như còn đang lẩm bẩm gì đó trong miệng. Thời tiết tháng bảy vẫn còn chút oi bức nhưng dường như cô gái nhỏ thanh tú trước mặt anh không hề để ý chút gì đến những giọt mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong ánh mắt có chút phiền muộn, dường như còn xen lẫn cả hối hận.

"Gia Ý."

Nhậm Tô bước từng bước chắc chắn đi về phía Cố Gia Ý. Mà Cố Gia Ý bên này không biết từ lúc nào cũng đã lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang từng bước đi về phía mình dưới ánh mặt trời nóng bức.

Không biết bắt đầu từ khi nào sự xa cách trên người anh đã dần biến mất, không biết bắt đầu từ khi nào Cố Gia Ý chỉ còn thấy sự dịu dàng và quan tâm trong ánh mắt của anh. Giống như hiện tại, dù phải xuống đón cô dưới ánh nắng chói chang nhưng trong mắt anh không hề có ý trách móc hay khó chịu, thậm chí anh còn đến sờ đầu an ủi cô, cười nói: "Để em chờ lâu rồi."

Sau đó, một tay anh cầm trái dưa hấu lớn lên, tay kia cầm giỏ trái cây, nói với cô: "Chút nữa cho em uống nước ép dưa hấu nhé?"

"Hả? Dạ." Cố Gia Ý im lặng không nói gì nữa, lẽo đẽo đi sau lưng Nhậm Tô, chỉ đến khi bước vào thang máy, nhìn đôi bàn tay từng khiến cô lầm tưởng chỉ dùng để chơi đàn piano, Cố Gia Ý mới chậm chạp nhận ra hai tay cô trống không, còn Nhậm Tô thì… Cố Gia Ý không đành lòng nhìn thẳng Nhậm Tô, anh đã không ngại ánh mặt trời như thiêu đốt để đi đón cô, vậy mà giờ còn phải tốn sức xách đồ giúp cô nữa sao?

Vừa mở cửa đi vào phòng khách, Nhậm Kiều Sơ đã chạy vọt đến thân mật ôm eo Cố Gia Ý, nở nụ cười ranh mãnh xấu xa, nhiệt tình nói: "Ai da thật là, sơ suất quá, sớm biết cô sẽ bị lạc đường thì ngay từ đầu tôi đã kêu anh trai tới nhà đón cô rồi."

"Em là Nghi Gia?"

Cố Gia Ý còn chưa kịp nói gì thì phía sau lại truyền đến một giọng nói dịu dàng khác. Một cô gái với mái tóc dài ngang lưng quần jean bưng một dĩa dưa lưới Hami ra, trong miệng vẫn đang còn một miếng dưa khác, hỏi: "Thế hóa ra Nghi Gia là tên chứ không phải là đồ nội thất sao?"

Sau đó cô gái tóc dài đến eo lại nở nụ cười đầy ẩn ý, nói tiếp: "Thì ra Nhậm Kiều Sơ bảo trâu già gặm cỏ non là ý này!"

Cố Gia Ý cảm thấy như có sét đánh ngang tai, làm ơn nói cho cô biết vì sao một cô gái dịu dàng lại có thể nói những câu như vậy được?

Nhậm Tô đang đứng ở một bên đeo tạp dề, vẻ mặt nghiêm túc liếc cô gái tóc dài một cái, sau đó nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Cố Gia Ý: "Em đừng để ý cô ấy, cứ qua bên kia ngồi đợi một xíu đi, đồ ăn sẽ xong sớm thôi."

Hơi thở của Nhậm Tô lướt qua tai Cố Gia Ý, giọng nói của anh khi trầm khi bổng khiến mặt Cố Gia Ý phút chốc "bùm" một cái, đỏ hết cả lên, dù đang bị cô gái tóc dài kéo lại sô pha ngồi nhưng trong lòng cô vẫn nóng như lửa đốt. Chỉ đến khi bị nhét vào miệng một miếng dưa lưới Hami, Cố Gia Ý mới nhận ra nãy giờ mình trông ngu ngốc bao nhiêu.

Thôi chết, mày lại để sắc đẹp mê hoặc nữa rồi!

"Xin chào, chúng ta chung họ này, có khi là họ hàng cũng không biết chừng, chị tên Cố Du, là bạn gái của Triệu Úy Văn." Cô gái tóc dài nở nụ cười chân thành, bắt đầu cùng Cố Gia Ý nói chuyện phiếm: "Có điều chị tò mò lắm, em bao nhiêu tuổi rồi? Thật sự cam tâm để tên Nhậm Tô kia trâu già gặm cỏ non sao?"

Nhậm Kiều Sơ cười toe toét, Triệu Úy Văn cố nhịn cười, Dương Trạch đằng hắng vài tiếng, còn cô gái còn lại đang ngồi cùng họ chỉ khẽ nhíu mày đánh giá Cố Gia Ý từ trên xuống dưới.

"Không phải đâu ạ, tôi với Nhậm Tô…" Cố Gia Ý nóng vội, theo bản năng mà muốn giải thích, chỉ là khi cô nhìn đến ánh mắt hóng hớt đầy ẩn ý của Cố Du thì đột nhiên có cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt. Nên giải thích thế nào đây? Giải thích rằng họ chỉ là bạn bè bình thường thôi? Nói cô không may bị Nhậm Kiều Sơ dụ dỗ bắt cóc hay là tự thừa nhận bản thân mình bị sắc đẹp mê hoặc nên tung ta tung tăng tới đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!