Chương 17: (Vô Đề)

Cố Gia Ý cảm thấy dạo gần đây mình đang rơi vào một vòng lẩn quẩn rất kì lạ, bởi vì ngày nào tan làm Nhậm Tô cũng sẽ đến tìm cô cùng đi ăn tối. Mọi chuyện đều bắt đầu từ bữa đồ nướng BBQ và ly trà sữa trân châu hôm nọ, Nhậm Tô viện cớ không thể để con gái trả tiền được, thế là ngày hôm sau anh liền dẫn cô đi ăn thịt nướng tiếp, hợp tình hợp lý nói với cô là coi như anh mời cô cảm ơn lại.

Thế nhưng không biết từ khi nào Nhậm Tô đã dẫn một biên tập viên chuyên mục ẩm thực như cô đi ăn đủ loại đồ ăn ngon trên đời. Lúc đầu cô hãy còn có chút e ngại, ấy thế mà bây giờ cô đã quen thuộc đến mức chính cô cũng không thể tin được, nghĩ kỹ lại, nếu tính cả những lần có cả Nhậm Kiều Sơ và cô bé Tiểu Trình thì cô đã đi ăn với Nhậm Tô được rất nhiều lần. Nói sao nhỉ, một lần ăn đồ nướng BBQ liền kéo đến vô số đồ ăn ngon trên đời cùng vô vàn chuyện rắc rối!

"Hây, đồng chí Cố Nghi Gia, tôi sắp đi phỏng vấn sếp Nhậm nhà cậu nữa nè, cậu có chắc là không cần tôi chuyển lời giúp chuyện gì sao? Hay là tôi chụp thêm vài bức ảnh cho cậu ngắm nha?" Khang Tư Kỳ đã làm xong công việc của mình nhưng vẫn nán lại trêu chọc Cố Gia Ý vài câu.

Cố Gia Ý nghe thấy thì mặt đỏ hết cả lên, ê này, cô với Nhậm Tô thì có liên quan gì nhau đâu?

"Khang sư phụ, làm biên tập viên xin hãy chú ý cách dùng từ, ví dụ như Nhậm Tô không phải người nhà của tôi, với lại trong công việc cần phải công tư phân minh!"

Khang Tư Kỳ cười ranh mãnh, sau đó lại lặng lẽ đi ra phía sau lưng Cố Gia Ý nhỏ giọng thì thầm: "Tôi có chút tò mò, cậu cùng sếp Nhậm phát triển đến bước nào rồi? Đừng giấu tôi, hôm trước tôi thấy cả rồi, chiếc Audi màu trắng đúng chứ, người ta ngồi trong xe đợi cậu còn gì. Chậc chậc chậc, ngày nào tan làm cũng đều chờ cậu, thế mà còn dám nói không có quan hệ gì, cậu lừa con nít đấy à?"

Haha, oan quá đi mất, bởi vì ngay cả bản thân Cố Gia Ý cũng không biết mình với Nhậm Tô là quan hệ gì nữa. Bạn bè sao? Hay là bạn cùng ăn cơm?

Nhậm Tô sẽ dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon, cẩn thận lắng nghe những tâm sự của cô, sau khi ăn xong sẽ đưa cô về nhà…

Nghĩ đi nghĩ lại Cố Gia Ý vẫn không hiểu mọi chuyện sao lại thành ra thế này nữa, cô cười cười, đẩy Khang Tư Kỳ ra: "Bạn yêu, hình như tới giờ cậu phỏng vấn rồi kìa, còn không mau đi đi!", đừng ở đây hóng hớt chuyện của cô nữa!

"Chán thật đấy, hiếm khi mới gặp được trai đẹp, thôi vậy, biết đâu phù sa sẽ không chảy ruộng ngoài. Cố Gia Ý, tôi luôn ủng hộ cậu! Cố lên!"

Cố Gia Ý bất lực nhấn vào cái tên ở đầu danh sách bạn bè WeChat, trong lòng thầm mắng chính mình đúng là không có nghị lực gì hết. Không lẽ là vì ánh trăng hôm ăn BBQ quá mức dịu dàng nên cô cứ mãi rối rắm suy nghĩ mãi mấy ngày nay sao?

Nghi Gia: Anh có đó không?

Trong một phút bốc đồng, Cố Gia Ý đã gửi tin nhắn cho Nhậm Tô, rõ ràng cô rất muốn hỏi Nhậm Tô trong khoảng thời gian này anh có cảm giác gì với cô không, thế nhưng khi tin nhắn được gửi đi rồi, trong lòng cô lại thầm mong anh đang bận.

Khang Tư Kỳ đang trên đường đến phỏng vấn Nhậm Tô nên chắc chắn anh cũng đang làm việc ở bảo tàng nghệ thuật rồi!

Nhậm Tô: Sao thế?

Thật không may, chưa tới 10 giây, tin nhắn trả lời của Nhậm Tô đã hiện lên trên điện thoại cô. Haiz, nên nhắn gì tiếp đây?

Nghi Gia: Tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, anh có bao giờ bị người nhà thúc giục chuyện kết hôn hay xem mắt chưa?

Cố Gia Ý chợt nhớ đến Hà Tỉ, nhớ tới lời đề nghị mà cô vẫn chưa trả lời.

Nhậm Tô: Em bị người nhà ép xem mắt nữa sao?

Nghi Gia: Xem như là vậy đi. Nhưng mà lâu nay tôi vẫn không hề thích những buổi xem mắt đó, không hề thích phải ngồi đối diện rồi bị người ta đánh giá vẻ ngoài với điều kiện của bản thân. Chỉ là hiện tại, có một người xuất hiện rồi nói rằng cậu ta phù hợp với điều kiện của tôi, hỏi tôi có muốn suy nghĩ một chút về cậu ta hay không, thậm chí có thể tính đến việc kết minh đối phó với người nhà hối thúc chuyện kết hôn không.

Liệu cô ám chỉ như vậy đã đủ rõ ràng chưa? Cố Gia Ý nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương, người thông minh như anh sẽ trả lời như thế nào đây?

Nhậm Tô: Cố Gia Ý, tôi năm nay đã ba mươi hai tuổi.

Nghi Gia: Vậy thì sao?

Nhậm Tô: Từ lúc tốt nghiệp đại học tới tận bây giờ, đã nhiều năm rồi mà tôi vẫn còn độc thân, cho nên luôn phải đối mặt với áp lực từ gia đình trong việc tìm bạn gái. Đặc biệt là trong mấy năm gần đây, em cũng thấy rồi đó, cô út tôi còn cẩn thận sắp xếp một buổi xem mắt cho tôi và em nữa, như thế cũng đã đủ thấy người nhà tôi sốt ruột như thế nào rồi.

Vậy thì sao chứ? Cuối cùng điều mà anh muốn nói là gì? Cố Gia Ý cảm thấy mình càng lúc càng sốt ruột, thế nhưng Nhậm Tô vẫn như cũ, không nhanh không chậm trả lời, dường như không hiểu ra sự thăm dò trong lời nói bóng gió của cô.

Nhậm Tô: Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng tình yêu không phải là thứ bị bắt ép mà tới, tôi không đành lòng nhìn người bạn đời sau này và bản thân tôi ở bên nhau chỉ vì bị gia đình bắt ép. Thật ra tôi cũng rất sợ, sợ rằng cuộc sống của mình sẽ diễn ra theo chiều hướng đó, sống theo ý nguyện của cha mẹ rồi có vợ có con, một gia đình nhìn vào tưởng chừng hạnh phúc, nhưng nếu như một ngày nào đó tôi gặp được một người khiến con tim mình rung động, tôi nhất định sẽ hối hận cả đời!

Nhậm Tô: Tôi hối hận vì đã làm tổn thương cô gái nhỏ đang ở bên mình, cũng hối hận vì làm người con gái tôi yêu phải rơi vào hoàn cảnh khó xử.

Cố Gia Ý ngây người, cô không nghĩ Nhậm Tô sẽ nói với mình nhiều như thế. Rõ ràng hiện tại anh đang không có bạn gái, rõ ràng anh chưa có vợ con nhưng giờ phút này từng lời nói của anh đều khiến cô cảm nhận được sự chua chát trong lòng. Đồng thời câu nói ấy cũng khiến ý định muốn thăm dò tình cảm của Cố Gia Ý càng khó khăn hơn, cô cứ cảm thấy nếu mình hỏi Nhậm Tô câu hỏi kia, với một người xem trọng các mối quan hệ tình cảm như anh thì đó sẽ là một sự khinh thường vô cùng lớn.

Không biết vì sao, nhưng giờ phút này, cảm xúc trong lòng Cố Gia Ý lại mãnh liệt đến thế, cô có chút hối hận khi hỏi anh câu hỏi này. Dù Nhậm Tô có cảm giác gì với cô thì cô cũng không nên nghi ngờ việc anh thực sự là một người đàn ông rất tốt. Anh thật sự nghiêm túc trong mọi chuyện, anh sẽ không lấy chuyện tình cảm ra đùa giỡn, sẽ không vì bất cứ lý do gì mà chơi trò mập mờ với các cô gái. Đây là điều mà cô tin tưởng nhất ở hiện tại.

Lòng cô rối rắm muộn phiền rồi nảy sinh ý nghĩ muốn đi thăm dò tình cảm của Nhậm Tô chẳng qua là vì chính bản thân cô cũng bị sự tốt đẹp của anh thu hút. Cho tới hiện tại, Cố Gia Ý vẫn nghĩ Nhậm Tô là kiểu bạn trai nhà người ta, thế nhưng khi tiếp xúc với anh rồi, cô lại không thể nào khống chế được trái tim mình. Cô là con gái, một người con gái vô cùng bình thường, cô cũng biết hâm mộ những cô gái được người khác quan tâm che chở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!