Chương 15: (Vô Đề)

Tình cờ ngày hôm qua vừa tham gia hội khóa, mọi người đều chơi đến tận khuya mới về nên Đơn Đan Đan và Hạ Viện đều ngủ lại ở nhà Cố Gia Ý. Hiện tại, cả ba cô gái đang cùng nhau đi đến tiệm "Hương Mang" trên đường Liên Hoa, vừa tới nơi, Đơn Đan Đan và Hạ Viện chọn một chỗ ngồi ở phía sau Cố Gia Ý rồi lén lút nhìn về phía cửa vào.

"Hương Mang" là tiệm bánh ngọt chuyên vêc xoài núi mà Cố Gia Ý yêu thích. Cô từng vô số lần hy vọng chủ tiệm sẽ mở thêm vài chi nhánh khác nữa, thế nhưng dù việc kinh doanh rất tốt, chủ tiệm vẫn chỉ mở duy nhất một cửa tiệm này, vậy nên mỗi một lần muốn đến đây, Cố Gia Ý đều phải ngồi tàu điện ngầm rất lâu, đôi khi chỉ là uống một ly nước ép xoài thôi cô cũng thấy vô cùng mãn nguyện.

Lý do cuối cùng khiến Cố Gia Ý chấp nhận buổi xem mắt hôm nay cũng là vì địa điểm mà mẹ cô sắp xếp trước chính là cửa tiệm "Hương Mang" này, hơn nữa, lúc ra khỏi nhà mẹ cô còn thần thần bí bí nói với cô: "Mẹ đảm bảo, đối tượng xem mắt ngày hôm nay vô cùng phù hợp với yêu cầu của con."

Cố Gia Ý uống một ngụm nước ép xoài rồi lắc đầu cười khổ, trong lòng cô vốn luôn chống đối việc xem mắt thì sao lại có chuyện có người khiến cô hài lòng được chứ? Thật ra trong lòng cô cũng không hiểu vì cớ gì lại luôn chống đối việc xem mắt đến thế, mặc kệ người giới thiệu là ai, mặc kệ đối phương có ưu tú cỡ nào thì khi gặp nhau cô cũng đều cảm thấy mình giống như một món hàng được treo bán, tùy ý để người khác lựa chọn.

Cố Gia Ý vốn có thói quen đến sớm ở các cuộc hẹn nên phải đợi vài phút cô mới thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng xuất hiện ở cửa vào. Giây phút đó cô mới nhớ ra một điều quan trọng, hình như mẹ cô vẫn chưa nói cho cô biết tên người ta là gì, thậm chí ngoài câu "chắc chắn phù hợp với yêu cầu của con", một chút thông tin tối thiểu cần có cũng không nói.

Cố Gia Ý không nói nên lời, mẹ cô lấy đâu ra niềm tin mà nghĩ rằng cô và đối tượng xem mắt hôm nay có thể đến với nhau sau một lần gặp mặt mà không quen biết gì về nhau hết như này chứ?

"Cố Gia Ý, đã lâu không gặp."

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi xuống đối diện với Cố Gia Ý khiến cô có chút bối rối, người này là đối tượng xem mắt của cô sao? Sao anh ta nhận ra cô thế?

"Xin chào, anh là?"

"Ha ha." Người đàn ông cười lớn, đôi mắt nhỏ dưới chiếc kính đen khẽ nhíu lại: "Cố Gia Ý, nhiều năm không gặp, cậu vẫn không thay đổi gì hết."

Ô kìa, người này hình như có quen biết cô thì phải, nhưng sao cô không nhớ ra anh ta là ai?

"Chúng ta quen nhau sao?" Xin hãy tha thứ cho cô, cô thật sự không có chút ấn tượng gì về người đàn ông đang nở nụ cười dễ mến này hết!

Người đàn ông ngừng cười, vẻ mặt có chút tổn thương nói: "Cố Gia Ý, hai chúng ta học chung một lớp tận năm năm trời, vậy mà cậu lại không nhớ ra tôi à? Tôi là lớp phó thể dục đây."

"Haha…" Cố Gia Ý cười, cô nghĩ cuối cùng cũng đã hiểu vì sao trước khi ra khỏi nhà mẫu hậu đại nhân của cô lại bày ra bộ mặt thần bí thế kia rồi: "Hóa ra là cậu à, Hà Tỉ? Cậu là cái người mà lúc nào tôi cũng viết sai tên, Hà Tỉ đúng chứ? Nếu là cậu thì thật sự tôi không ngờ con trai bạn của mẹ tôi lại là cậu luôn."

Hà Tỉ cũng cười theo, vẫy tay gọi một ly nước ép xoài, sau đó lại nói tiếp: "Tôi cũng không nghĩ lại có chuyện trùng hợp như vậy, mẹ tôi đột nhiên nói lần này đối tượng xem mắt là người quen cũ của tôi, thế nên tôi rất tò mò, không biết sau mười mấy năm không gặp, cô nhóc hay khóc nhè năm đó giờ ra sao rồi."

"Ấy, cậu nói vậy mà nghe được? Cẩn thận tôi gọi anh trai tới xử cậu đấy nhé!"

Hai người đều nhìn thấy ý cười trong mắt của đối phương, dường như cả hai đều nhớ lại chuyện cũ. Hồi đó Hà Tỉ từng kéo bím tóc của Cố Gia Ý, sau đó cô liền mách lẻo với Lục Hách Nam để anh ấy báo thù cho cô.

Hà Tỉ là bạn cùng lớp tiểu học với Cố Gia Ý, là lớp phó thể dục của lớp, từ nhỏ cậu ta đã nổi tiếng là một thằng nhóc nghịch ngợm thích gây sự. Hồi đó Cố Gia Ý ngồi ở hàng thứ ba của lớp, còn Hà Tỉ thì ngồi ở phía sau cô, giống như những câu chuyện thời tiểu học trẻ con, Hà Tỉ rất thích nghịch tóc của Cố Gia Ý, có lúc còn cố ý nghịch cổ của cô khiến cho cô sợ đến phát khóc, phải đi tìm Lục Hách Nam đến chống lưng cho mình.

Lần đó Lục Hách Nam tới đứng trước mặt cậu ta đã đủ khiến trong lòng Cố Gia Ý thấy sảng khoái vô cùng. Ai mà ngờ mười mấy năm sau thằng nhóc luôn nghịch tóc cô giờ đây lại trở thành đối tượng xem mắt của cô chứ?

"Hà Tỉ, tôi thật sự không ngờ đối tượng xem mắt của tôi ngày hôm nay lại là cậu." Nói rồi Cố Gia Ý lại tự thấy buồn cười: "Tôi thực sự không tưởng tượng được thằng nhóc mà lúc nào mình cũng viết sai tên năm đó sẽ có một ngày lại trở thành đối tượng xem mắt với mình. Thật trớ trêu mà!"

Hà Tỉ nhìn sâu vào mắt Cố Gia Ý, dường như không để ý lắm đến lời nói của cô, "Tôi chưa bao giờ nghĩ người đó không thể là cậu cả, Cố Gia Ý. Cậu xem, khi chỉ mới biết đọc sách, tôi ngồi ở phía sau cậu, tới khi tôi trưởng thành lại cùng cậu ngồi đối diện như hôm nay, không phải rất hợp lý sao, đây không phải là duyên phận thì là gì?"

Cố Gia Ý ngây người, duyên phận sao? Trong đầu cô thoáng hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt kia, việc hai người tình cờ ba lần bốn lượt gặp nhau cũng khiến cô rất ngạc nhiên. Thế nhưng, dù có duyên phận đến mấy không phải cũng chỉ là lướt qua nhau, quen biết xã giao thôi sao.

Cố Gia Ý bình tĩnh chuyển sang đề tài khác với hy vọng hai cô nương phía sau đừng hóng hớt quá: "Hiện tại cậu đang làm gì?"

"À, tôi vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hiện tại đang làm việc ở một công ty dược phẩm."

"Công ty dược phẩm? Dữ thế sao? Là sản xuất thuốc gì thế?"

"Này Cố Gia Ý, quả thực cậu không hề thay đổi gì cả." Hà Tỉ lắc đầu thở dài, thuận theo Cố Gia Ý chuyển sang đề tài khác: "Cậu có biết vì sao khi vừa bước vào cửa, tôi liền nhận ra cậu không? Là vì cậu vẫn có dáng vẻ ngu ngốc giống như trước kia vậy, tôi nghĩ dù là ba mươi năm nữa trôi qua thì chắc chắn cậu cũng sẽ không thay đổi gì đâu!"

"Hà Tỉ, cậu có biết vì sao đến khi cậu ngồi xuống đối diện rồi mà tôi vẫn không nhận ra cậu không?" Nhìn ánh mắt có chút chờ mong của Hà Tỉ, Cố Gia Ý cong môi cười: "Nhiều năm như vậy rồi, cậu đừng tưởng cậu đeo cái cặp mắt kính đó lên thì bản thân có thể trông tốt đẹp hơn, vừa mở miệng ra, ai da, liền lộ rõ lòng dạ ác độc như trước, đúng là thích gây sự mà."

"Ha ha, Cố Gia Ý, tôi cũng có làm gì quá đáng đâu, sao cậu lại ghi thù lâu đến thế nhỉ?"

Cố Gia Ý trợn mắt nhìn người đàn ông đối diện, đúng thật là, cái tên Hà Tỉ này lớn lên đúng thật là mặt người tính chó, mới nhìn vào thì chắc sẽ không ai ngờ đến cái tên này khi xưa từng quậy phá cỡ nào đâu.

"Cậu còn dám nói? Không biết hồi đó trong tay cậu có bao nhiêu sợi tóc của tôi nữa? Còn có số châu chấu mà cậu thả vào hộp bút của tôi hình như cũng không ít đâu nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!