Chương 14: (Vô Đề)

Cố Gia Ý mặc kệ ánh mắt hóng hớt của đám bạn học mà đi đến căng tin ăn cơm, sau khi cơm nước xong xuôi cô lại tiếp tục mặc kệ sự trêu chọc của bạn bè mà tranh thủ lúc hoạt động tự do kéo Hạ Viện và Đơn Đan Đan đi đến kí túc xá cũ của ba người các cô.

"Này cô gái, hình như cô đã giấu chúng tôi chuyện gì đúng không?" Đơn Đan Đan càng nghĩ lại càng thấy có gì đó sai sai: "Sao tao không biết gì về đàn anh đó thế? Sinh viên Kiến trúc sao? Lạ nha, một đàn em khoa Quản lý Tài chính như mày sao lại quen biết với đàn anh khoa Kiến trúc được? Hơn nữa xem tuổi tác thì hình như người ta đã tốt nghiệp lâu rồi?"

Cố Gia Ý nhìn về phía ký túc xá cũ rồi lại nhìn đến những đôi tình nhân đang ngọt ngào nắm tay nhau, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về câu hỏi của Đơn Đan Đan. Đúng vậy, cô và Nhậm Tô sao lại có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy chứ? Cô cứ tưởng anh chỉ là cháu trai của dì Tần, là anh trai của Nhậm Kiều Sơ mà thôi, hiện tại lại phát hiện ra hai người còn từng học chung một trường đại học.

Cố Gia Ý ngây người, cười khổ: "Tao không có gì để nói cả, nói gì thì bọn mày cũng sẽ bán tín bán nghi thôi, nhưng nói thật ngay cả tao cũng không hiểu sao lại có chuyện như vậy nữa." Thật lòng mà nói, nếu có là chuyện hóng hớt thì Cố Gia Ý cũng không muốn điều hướng suy nghĩ của mọi người tò mò nhiều về Nhậm Tô, anh là người cô không thể chạm tới được, huống gì người ta cũng chẳng có bất cứ tình cảm nào khác với cô.

Hạ Viện không biết nghĩ đến điều gì mà đáy mắt có chút phức tạp, nghĩ ngợi rồi ôm lấy cánh tay Cố Gia Ý: "Ừm cũng đúng, người đàn ông vừa nãy đẹp trai như thế, làm bạn gái anh ta chắc chắn sẽ có rất nhiều tình địch. Tao vẫn cảm thấy bình thường ổn định một chút mới tốt."

Cố Gia Ý khẽ cười, xem đi, khi nhìn thấy Nhậm Tô, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là cảm thấy anh rất đẹp trai. Mà điều đó cũng không sai, Nhậm Tô thực sự rất đẹp, ít nhất đối với Cố Gia Ý thì cô rất thích vẻ ngoài đó.

Ba cô gái ăn ý không nói gì về đề tài này nữa, bước vào khu ký túc xá đã cùng họ gắn bó suốt bốn năm đại học, ở nơi đây họ từng vui vẻ nói chuyện với nhau xuyên đêm, từng chia xa rồi hiện tại lại cùng trở về hội khóa tham gia các hoạt động của buổi lễ tốt nghiệp chiều nay. Thật ra thì lễ tốt nghiệp của trường đã kết thúc từ lâu rồi, hôm nay tổ chức các hoạt động tốt nghiệp mục đích chính là tạo điều kiện cho các cựu sinh viên đã tốt nghiệp có dịp quay về trường cũ cùng nhau ôn lại những kỉ niệm xưa, thế nên mới tổ chức vào ngày nghỉ là thứ bảy.

Lúc ba người Cố Gia Ý vội vàng chạy tới nơi tổ chức cho kịp giờ, vừa nhận số từ cô lễ tân xong thì Hạ Viện nhìn thấy lớp trưởng đang đứng phía bên phải vẫy tay với bọn họ. Ngồi vào chỗ mà lớp trưởng đã giữ trước cho các cô, Đơn Đan Đan nhịn không được mà trêu chọc cậu bạn: "Lớp trưởng quả nhiên vẫn là lớp trưởng mà, giữ được tới mười mấy ghế ngồi, đỉnh nha!

Hay là ông đổi sang phường phe vé đi, nhất định hiệu suất công việc sẽ đứng đầu đó!"

"Phắn đi, bà muốn làm phản sao, dám đối xử với lớp trưởng đại nhân như thế à?" Dư Hạo Dương vui vẻ cười, tuy rằng lời nói có ý phản bác nhưng không hề có chút tức giận nào.

Còn nửa tiếng nữa buổi lễ mới bắt đầu, nhà trường đang cho phát lại những bức ảnh tập thể của các lớp và những đoạn video clip về các hoạt động chung của toàn trường những năm qua trên hai màn hình lớn ở cả trước và sau hội trường. Kỉ niệm ùa về làm cho bầu không khí của hội trường trầm xuống, ngay cả một cựu sinh viên đã tốt nghiệp được hai năm như Cố Gia Ý khi nhìn lại những kỉ niệm đó mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.

Cũng không có gì lạ, dù sao năm đó khi tốt nghiệp, Cố Gia Ý cũng từng khóc không nín được, còn bị Đơn Đan Đan trêu chọc là túi nước mắt, chọc một cái nước mắt liền rơi không ngừng.

Cố Gia Ý vô thức nhìn về phía các sinh viên xung quanh và những bạn học cũ cùng đến tham dự buổi lễ như cô, trong lòng cảm thấy may mắn, xem đi, không phải chỉ có mình cô đỏ mắt đâu! Cô âm thầm lau nước mắt, rồi đột nhiên bị ba bóng người đang bước vào cánh cửa bên trái thu hút sự chú ý. Người đàn ông cúi đầu mỉm cười nói gì đó với cô gái tiếp tân, ánh đèn màu vàng chiếu vào người anh, từ xa nhìn đến như thể có một vầng sáng ấm áp đang bao quanh vậy.

Có lẽ là cảm giác có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình nên Nhậm Tô từ từ quay đầu lại tìm kiếm xung quanh phía khán đài, chẳng mấy chốc anh đã xuyên qua đám đông cùng những chiếc ghế trống nhìn thấy Cố Gia Ý, cô gái nhỏ với khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt phiếm hồng.

Nhậm Tô phì cười, nụ cười mang theo chút an ủi, sau đó anh gật đầu chào cô. Không hiểu vì sao khi ngồi trên ghế nhìn Nhậm Tô từ xa, thấy khóe miệng anh ngày càng cong lên như thế, trong lòng Cố Gia Ý lại thấy có chút thoải mái giống như nhận được một sự an ủi kì lạ nào đó. Cảm giác này thật kì diệu nhưng lại không thể nói rõ đó là cảm giác gì.

Cô cứ tưởng Nhậm Tô sẽ đi đến chào cô một tiếng, nhưng hóa ra là cô nghĩ nhiều rồi, anh gật đầu chào hỏi với cô xong liền cùng vài người khác ngồi ở hàng ghế đầu phía bên trái, trong khi cô lại ngồi ở phía ngoài cùng bên phải. Một trái một phải, vừa hay là khoảng cách xa nhất trong hội trường. Cố Gia Ý quay đầu lại, bắt đầu nhìn về phía hai người dẫn chương trình trên sân khấu.

"Hây, đồng chí Nhậm Tô, hôm nay cậu lạ lắm đấy nhé." Dương Trạch ngồi bên trái hiểu rõ mọi chuyện nhất nhưng vẫn khích bác Triệu Úy Văn thêm dầu vào lửa: "Cô nhóc bên kia hình như đang khóc đó! Phải không, Triệu Úy Văn?"

"Đúng, đúng, nhưng ai đời lại khóc lóc sướt mướt như thế khi đến dự lễ tốt nghiệp cơ chứ? Chậc chậc chậc, hóa ra là vì chuyện kia rồi."

Nhậm Tô mặt dần đen đi vài phần.

" y da ông bạn, tức giận rồi sao? Triệu Úy Văn nói đùa nhưng cũng không sai đâu, tôi không nghĩ sẽ có một ngày cậu thích một người nhiều đến vậy, còn nhớ mãi không quên người ta lâu như thế nữa chứ."

"Tôi cũng ngạc nhiên giống cậu đấy Dương Trạch, đâu có ai ngờ bông hoa cao quý mà biết bao mỹ nữ muốn hái xuống lại chủ động rơi xuống như này."

Ở một góc không ai thấy, khuôn mặt Nhậm Tô ngày càng tối đi nhưng nụ cười trên khóe miệng anh lại ngày càng dịu dàng.

Khi các hoạt động kết thúc, Cố Gia Ý lau đi nước mắt còn sót lại rồi cùng các bạn học cũ đi đến một nhà hàng đã đặt chỗ từ trước. Trước khi rời đi cô cũng không tìm kiếm bóng dáng Nhậm Tô nữa, Cố Gia Ý không hiểu bản thân đang giận dỗi rồi vô cớ gây sự vì chuyện gì nữa, có gì đáng tức giận đâu chứ?

Cũng đã gần 5 giờ chiều, nhà hàng các cô định đến chuyên về các món cay Tứ Xuyên nằm gần trường đại học, đếm đếm số người, cuối cùng bọn họ đặt tổng cộng ba bàn lớn. Bà chủ ở đây có lẽ đã quen với việc đám sinh viên tốt nghiệp tụ tập lại ăn với nhau một bữa cơm nên thoải mái cho họ ba bàn lớn kế nhau được ngăn cách bằng các tấm kính pha lê trong suốt.

Lớp trưởng Dư Hạo Dương đứng lên kéo hai tấm cửa kính ngăn cách ra, ngồi xuống bàn ở giữa, rồi đột nhiên giọng điệu vui vẻ lúc nãy không còn nữa mà nói với sự buồn bã: "Thật ra lần này hẹn mọi người đến không phải chỉ vì để tham gia hoạt động tốt nghiệp…". Lời còn chưa nói hết, hai mắt của lớp trưởng đã bắt đầu đỏ hoe.

Mọi người đều đã quen với việc thường ngày cùng nhau đùa giỡn, cũng sớm quen việc cậu bạn lớp trưởng của bọn họ thoải mái, không câu nệ điều gì, thế nhưng hiện tại, cậu bạn này lại dùng tiếng phổ thông nói một cách rõ ràng, cẩn thận nói với họ từng chữ một khiến mọi người đều ít nhiều cảm thấy sợ hãi. Việc Dư Hạo Dương đột nhiên buồn bã khiến cho tất cả họ đều sợ, sợ rằng cậu bạn lớp trưởng với hai mắt đỏ hoe sẽ thông báo ra một "tin dữ" gì đó.

"Tôi xin lỗi rất nhiều, thật ra tôi cũng không muốn làm mọi người mất hứng đâu, nhưng mà… hai tháng nữa tôi phải về Vân Nam, về quê tìm việc mới." Dù Dư Hạo Dương không nói ra câu nói tiếp theo, nhưng ai cũng đều hiểu có lẽ sẽ rất khó để cậu ấy quay lại mảnh đất Thượng Hải phồn hoa này lần nữa.

Đây cũng từng là chủ đề buồn bã nhất vào bữa cơm hôm chia tay tốt nghiệp của bọn họ hai năm trước, tuy rằng lớp 1 khoa Quản lý Tài chính đa phần đều là người địa phương, nhưng các bạn học đến từ nơi khác cũng không ít. Năm đó, khi phải tạm biệt những người bạn học đã cùng nhau gắn bó suốt bốn năm trời tại mảnh đất Thượng Hải này, ai nấy đều khóc đến lạc giọng… Chỉ là hiện tại bọn họ không nghĩ đến lớp trưởng cũng sắp phải rời đi.

"Có cái gì phải buồn đâu, chúng ta cùng chúc lớp trưởng đại nhân ở quê nhà sẽ thăng quan tiến chức, lúc nào cũng hoạt bát vui vẻ, sớm ngày cưới vợ nào!"

"Đúng đúng, chúc lớp trưởng đại nhân sớm ngày tìm được chị dâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!