Gần bốn giờ chiều, Cố Gia Ý đứng dậy chào tạm biệt Nhậm Tô, đi ra khỏi "Mèo trên mây", ngoảnh đầu nhìn lại căn nhà gỗ ấm cúng này, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Cô chưa từng nghĩ tới, vào một ngày ấm áp như hôm nay, cô sẽ cùng Nhậm Tô ngồi đối diện nhau suốt cả một buổi chiều. Anh đã nói giỡn vài câu với cô giống như một người bạn bình thường nhưng lại khiến cô vô tình phát hiện ra, so với mấy lần ở cạnh nhau trước đây, anh đã có vẻ chủ động và quen thuộc hơn.
Có khi nào sự chủ động này xuất phát từ việc hai người đã có quá nhiều những lần ngẫu nhiên?
Cố Gia Ý mỉm cười, xoay người đi đến nhà ga bên cạnh "Mèo trên mây". Sao ấy nhỉ, tự nhiên cô thấy yêu đời quá!
Đã chờ mười phút mà xe 01 vẫn chưa đến, cô ngồi trên chiếc ghế thấp dưới ga, rảnh rỗi ngắm cửa hàng thú cưng ở phía đối diện. Không lâu sau, xe 01 chậm rãi trờ tới, Cố Gia Ý dời tầm mắt, nhìn về hướng chiếc xe đang đi tới, tình cờ nhìn thấy hai bóng người xa lạ có chút quen thuộc. Hình như đó là hai người đàn ông đứng cạnh Nhậm Tô cô từng gặp trong thang máy ngày hôm đó. Anh chàng có đôi mắt hoa đào có vẻ rất thích màu hồng.
Vào một ngày thứ bảy như hôm nay, anh ta không mặc sơ mi như hôm nọ nhưng vẫn chọn mặc áo phông màu hồng, một tay xoay chìa khóa, tay kia vuốt phần tóc tạo hình máy bay bắt mắt, hăng say nói chuyện với người đàn ông hiền lành bên cạnh, khóe miệng nở nụ cười có chút nghịch ngợm. Người đàn ông hiền lành bên cạnh mỉm cười dịu dàng, mặt mày ôn hòa, không giống như Nhậm Tô luôn có cảm giác xa cách. So với Nhậm Tô, anh ta mới thực sự là người dịu dàng như ngọc, không xa cách hay lạnh lùng, có lẽ chính là mẫu người được các cô gái yêu thích nhất.
Tài xế mở cửa, Cố Gia Ý lên xe quẹt thẻ, sau khi tìm được chỗ ngồi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng lưng hai người khoác tay nhau đi vào "Mèo trên mây". Thật kỳ lạ, họ có hẹn với Nhậm Tô ở đây sao? Nhưng nếu đúng như vậy, làm sao anh có thể im lặng ngồi đối diện với cô suốt ba tiếng đồng hồ? Cô nghĩ, có lẽ ngồi với cô chỉ là cái cớ anh cố tình đưa ra chỉ để từ chối người khác trò chuyện với mình. Thôi thì mặc kệ, nghĩ không ra thì khỏi cần nghĩ nhiều làm gì cho mệt não.
Xe 01 bắt đầu di chuyển, "Mèo trên mây" dần biến mất khỏi tầm mắt của Cố Gia Ý. Nắng vẫn còn ấm áp, cô hít một hơi thật sâu, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
…
Chiều thứ Tư, hiếm hoi lắm Cố Gia Ý mới không phải ra ngoài nghiên cứu địa hình, tổng biên tập cũng không đưa ra "mệnh lệnh" mới, cô lặng lẽ di chuyển sang cạnh Mạc Thiều Lăng, hai người bắt đầu thì thầm to nhỏ thảo luận về lễ tốt nghiệp của Đại học T.
"Tháng năm này tòa báo bọn mình vì lễ tốt nghiệp của Đại học T mà bận tối thui tối mù, còn không có thời gian nghỉ ngơi. Nghi Gia, lớp em có tổ chức hội khóa không thế?"
Cố Gia Ý suy nghĩ một lúc rồi im lặng hỏi Đơn Đan Đan trong nhóm, "Không có chị ạ. Sao nhanh thế nhỉ, mới đó mà em đã tốt nghiệp được hai năm rồi cơ á? Đàn chị, chị nói xem, dù thế em vẫn cứ là mỹ nữ trẻ đẹp ngời ngời đúng không?"
Mạc Thiều Lăng hóc hạt dưa, tức giận trừng mắt nhìn cô gái bên cạnh đang nở nụ cười vô tội, "Cố Gia Ý, liêm sỉ rớt đâu rồi, nhặt lên đi, sắp thành bà cô già đến nơi rồi mà vẫn muốn cưa sừng làm nghé, giả nai nữa hả?"
"Cố Gia Ý trả lời: Khi còn có thể giả nai thì hãy cứ giả nai đi, đợi tới khi già rồi, muốn giả nai cũng chỉ có thể cam chịu làm một bông hoa cải xấu hoắc thôi." Cố Gia Ý rung đùi đắc ý giảo biện một phen.
"Thôi biến đi!"
"Ấy, bình tĩnh xem nào, chị ăn đi, ăn hạt dưa của chị đi!"
"..."
Mạc Thiều Lăng không nói nên lời, đúng lúc này Khang Tư Kỳ vừa đi giám sát công trình cung điện nghệ thuật về hớt ha hớt hải chạy vào, ném chiếc túi xách to oạch lên bàn của Mạc Thiều Lăng, "Cmn, cuối cùng thì bà đây cũng chụp được rồi!"
Vỏ hạt dưa mắc kẹt trong cổ họng đã hoàn toàn bị Mạc Thiều Lăng nuốt ực xuống bụng.
"Này này này, sao hai người không kích động chút nào vậy? Ít nhất cũng cho em chút mặt mũi đi chớ." Khang Tư Kỳ nhìn vẻ mặt của bọn họ, nhướng mày thất vọng, "Bà đây phải chịu trăm cay ngàn đắng mới chụp lén được phó chủ tịch của Hoa Đường, ấy thế mà hai người một chút phản ứng cũng không có?"
Cố Gia Ý suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng nhớ ra phó chủ tịch của Hoa Đường là ai, nhưng dù gì cô cũng đã gặp qua một người xuất sắc như Nhậm Tô, hiện tại dù cho Khang Tư Kỳ có gặp được nhân vật thần kỳ, ba đầu sáu tay đến đâu cô cũng không thấy quá mức kích động giống như trước đây nữa.
Khang Tư Kỳ phớt lờ thái độ hờ hững của hai người họ, mở iPad, phóng to bức ảnh vừa chụp được rồi đặt nó trước mặt Cố Gia Ý và Mạc Thiều Lăng với vẻ mặt tự hào, "Thế nào? Đẹp trai không?"
"Má ơi, cực phẩm!" Mạc Thiều Lăng chọc chọc màn hình, "Cái nhan sắc này, không đầu quân vào showbiz đúng là phí của trời mà, cơ mà chị vẫn mê Chung Hán Lương với Lee Min
-Ho hơn nhé."
"Đâu? Đẹp đến thế á?" Cố Gia Ý thấy biểu cảm kinh ngạc của Mạc Thiều Lăng thì không nhịn được tò mò bèn liếc nhìn sang, không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô lập tức á khẩu không biết nói gì. Ai đó hãy nói là cô nhìn gà hóa cuốc rồi đi, nếu không thì tại sao cô lại nhìn ra người trong ảnh là Nhậm Tô được? Không phải nói là phó chủ tịch của Hoa Đường à? Không phải là vị kiến trúc sư nào đó đã thiết kế bảo tàng nghệ thuật mang tên "Cung điện nghệ thuật" đó sao?
What? Kiến trúc sư!
Cố Gia Ý nhìn người đàn ông trong bức ảnh, anh mặc bộ vest đen lịch lãm, trên tay cầm iPad, đang cúi đầu phân tích về bản vẽ với người bên cạnh. Chẳng hiểu sao càng nhìn cô càng cảm thấy thật kỳ lạ. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhậm Tô ăn mặc chỉnh tề thế này, cũng không phải lần đầu thấy dáng vẻ anh chuyên tâm làm việc. Tuy nhiên, cô phải thừa nhận rằng dáng vẻ anh tập trung cao độ, không chút lơ là trong công việc chính là dáng vẻ mà cô thích nhất, cũng là dáng vẻ thu hút cô nhất.
Trước đây cô không nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hình như sau lần gặp gỡ trong thang máy đó, cô bắt đầu thường xuyên tình cờ gặp lại Nhậm Tô hơn. Nghĩ lại thì, anh trai của Nhậm Kiều Sơ là anh, cháu trai của Tần Uyển Chi cũng là anh, ngay cả người mà Khang Tư Kỳ phỏng vấn và theo dõi cũng là anh.
Trước hôm thứ bảy, cô chưa từng to gan chụp trộm ai bao giờ, chẳng ngờ sau thứ bảy lại bị một bức ảnh chụp trộm của Khang Tư Kỳ củng cố thêm sức mạnh. Dường như mỗi một sự kiện xảy ra từ tháng năm tới giờ luôn có sự tham gia của người đàn ông đẹp trai lạnh lùng này tham dự. Không biết đây có được tính là duyên phận hay không, nhưng đời này cô chưa từng gặp phải tình huống nào như thế, rõ ràng là không cố ý, nhưng lần nào cũng trùng hợp gặp được anh.
"Hai người không thể tưởng tượng được em đã phải vất vả thế nào đâu. Mấy tuần nay, phó chủ tịch Nhậm cứ thoắt ẩn thoắt hiện mãi, đến tận hôm nay mới xuất hiện. Em đã phải mạo hiểm thân mình lăn xả chụp trộm một tấm này đấy. Mà đấy, hai người có nhớ lần trước chúng ta nói gì không, vị phó chủ tịch này vô cùng tận tâm luôn nhé, luôn đích thân tới tận hiện trường đối chiếu bản vẽ.
Mấu chốt là, người gì mà đẹp trai chết đi được, đã vậy lại còn lắm tiền chứ…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!