Tiết trời tháng năm, ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian ấm áp làm say lòng người, thoảng qua một làn gió nhẹ. Cố Gia Ý chống cằm nhìn những tòa nhà trung tâm thương mại và những cửa hàng lướt qua bên ngoài cửa sổ xe nhưng lại không có ý định tận hưởng ánh nắng vàng ấm áp. Cuối cùng chiếc xe taxi cũng dừng lại trước cửa của một tòa nhà cao tầng. Lấy chiếc thẻ đã chuẩn bị sẵn ở trong túi ra, đợi tài xế quẹt thẻ xong, cô lập tức mở cửa bước xuống không một phút chậm trễ.
Những người ở trên tầng hai mươi lăm chắc chắn đang sốt ruột lắm rồi. Nghĩ đến cuộc điện thoại khẩn của Phương Nham chừng mười lăm phút trước, cô không thể không nhanh chân hơn nữa.
Phương Nham đã nói gì nhỉ? Cô vừa đi vừa cố nhớ lại, ha ha, sếp Lục đang tức xì khói à? Rồi thì áp suất không khí ở văn phòng thấp lắm hả? Nghĩ tới đây, Cố Gia Ý không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hà cớ gì Lục Hách Nam tức giận mà bọn họ lại đi tìm cô? Chẳng lẽ bọn họ đã quên mất cô bạn gái chính thức của anh ấy là Đơn Đan Đan rồi sao? Cứ gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại chẳng phải dễ hơn là tìm cô à?
Nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy mình thật quá là thảm hại rồi. Đám người kia dám chắc là sợ Đơn Đan Đan tính tình nóng nảy cho nên mới hết lần này lượt khác gọi điện tìm cô tới dập lửa. Thề có trời biết, một chiêu xài quá nhiều lần sẽ có ngày bị phản tác dụng. Cô không rõ hôm nay lại vì chuyện gì mà khiến Lục Hách Nam bực bội đến mức biến công ty thành cái hầm băng nữa rồi?
Khi Cố Gia Ý lơ đễnh bước vào sảnh tầng một, cánh cửa thang máy chính ở bên tay phải đang từ từ khép lại trong khi thang máy ngày bên cạnh đang không ngừng chớp nháy con số hiển thị ở tầng 33. Nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của Phương Nham, cô thoáng lo lắng, vội vàng chạy tới trước thang máy, đôi giày cao gót bảy phân dưới chân không ngừng phát ra tiếng lọc cọc gõ trên sàn.
Khi cửa thang máy chỉ còn đúng một khe hở nhỏ xíu nữa là đóng kín, cô đứng khựng lại, chấp nhận thua cuộc, an phận chờ đợi lượt thang tiếp theo thì bỗng dưng cánh cửa lại mở ra.
"Cảm ơn!"
Cố Gia Ý thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt dừng lại ở một đôi mắt rất dịu dàng. Một người đàn ông mặc bộ vest màu xám bạc, một tay đút túi quần, tay còn lại nhấn nút giữ cửa. Rõ ràng bên trong thang máy còn có hai người đàn ông khác nữa nhưng ngay từ cái liếc mắt đầu tiên cô lại chỉ nhìn thấy anh.
"Cô gái, cô không định vào sao?"
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng nhạt đứng bên cạnh anh có đôi mắt hoa đào, miệng cười tủm tỉm nhìn cô đang đứng ngẩn tò te ở trước cửa thang máy, như thể đã quá quen với việc này, ánh mắt của anh ta mang vẻ vừa trêu chọc vừa ngầm đánh giá cô khiến cô bất giác đỏ mặt. Cố Gia Ý cúi thấp đầu bước vào trong thang máy, đi thẳng tới đứng trong góc, bộ dạng nhút nhát không dám ngẩng đầu nhìn ba người đàn ông.
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình vừa bị sắc đẹp làm cho mê đắm tới nỗi mất hồn trong chốc lát, cũng sẽ không bao giờ thừa nhận vẻ điển trai, tuấn tú của người đàn ông mặc bộ vest xám kia, một vẻ đẹp có thể nói là mười phân vẹn mười. Chẳng phải những thứ đẹp đẽ luôn có sức mạnh khiến người ta hạnh phúc hay sao?
Nắm chặt quai túi xách trong tay, vốn dĩ cô định sẽ đi lên tầng 25, ai ngờ người đàn ông ban nãy trêu chọc cô lại lên tiếng trước: "Này cô gái, cô cũng đi lên tầng 36 giống chúng tôi luôn hử?"
Cố Gia Ý xấu hổ ngẩng đầu, ánh mắt vẫn cố né tránh nhìn thẳng vào ba người đàn ông, cô nhanh chóng đi vòng từ phía sau lưng ba người đến sát cửa thang máy, nhấn số 25, sau đó lại chuồn lẹ về vị trí ban đầu. Rõ là ngốc, vừa nãy cô quên bấm số tầng!
Hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, cô lặng lẽ lén nhìn bóng người phản chiếu trên cửa thang máy. Người đàn ông ấy đứng ở giữa người có đôi mắt hoa đào và một người mặc vest khác, khóe miệng hơi nhếch lên, ngũ quan cân đối, đôi mắt trong veo. Từ lúc anh giúp cô nhấn giữ cửa thang máy tới giờ vẫn chưa từng mở miệng ra nói câu nào, chỉ im lặng giữ nguyên dáng đứng như thế, cảm giác vừa dịu dàng vừa xa cách.
Cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào bàn tay phải của anh, ngón tay dài, trắng nõn nà, có lẽ là người biết chơi đàn piano chăng? Ôi mẹ ơi, đàn ông có bàn tay đẹp tuyệt đến thế có khác nào là nam chính truyện ngôn tình không chứ?
Cố Gia Ý không dám nhìn trộm quá lâu nhưng trong lòng lại thấy ngứa ngáy không yên, chỉ muốn lấy điện thoại ra kể cho hội bạn mê trai nghe về người đàn ông cực phẩm này. Cái này gọi là rung rinh rồi sao? Đáng tiếc, người đàn ông ngon nghẻ như một bàn cao lương mỹ vị kia, cô có thích thì cũng…
Trái tim cô bất giác hẫng nhịp vì một cái tên bất ngờ nhảy ra trong đầu và cũng vì sự thất bại của chính cô. Đại khái là trong lòng mỗi một cô gái đều sẽ tồn tại một đoạn ký ức không thể xóa nhòa về một người khó có thể quên được dù có đi tới tận cùng trời đất. Giống như Đơn Đan Đan từng nói, trên đời này sẽ có đôi người may mắn gặp được một người vừa hay trở thành một phần ký ức ngọt ngào, mà cô, có lẽ thuộc về nhóm những người xui xẻo, mỗi khi nhớ về quá khứ đều chỉ thấy bi thương.
Kể từ khi đó, trong lòng cô xuất hiện một cái gai khó lòng gỡ bỏ. Nghĩ tới đây, Cố Gia Ý cũng mất hết hứng ngắm nhìn trai đẹp.
Thang máy đã lên tới tầng 25. Phương Nham sốt ruột đứng chờ ở cửa thang máy, vừa trông thấy Cố Gia Ý, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng hấp tấp kéo cô ra ngoài. Hít một hơi thật sâu, buông lỏng bàn tay đang siết chặt, cô mỉm cười, bước ra khỏi thang máy, vờ như chưa từng nghĩ linh tinh trong đầu, cô cất lời chòng ghẹo: "Úi chao, Tiểu Yến Tử bị sếp Lục nướng chín rồi đấy hả?"
Phương Nham có tướng tá đô con, cao tận 1m83 lại bị cô kêu là Tiểu Yến Tử, tức tối đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên nhưng lại không tiện ph. át ti. ết, chỉ có thể dậm chân liên tục: "Bà cố ơi, dì nhỏ của tôi ơi, cả công ty đều đang trông chờ ở cô cả đấy. Cô mà không tới thì cả lũ bọn này chỉ còn nước đợi người nhà tới nhận xác thôi đấy! Bà cố của tôi ơi, xin cô lẹ lẹ cái chân lên! Giờ chỉ có cô mới có thể dập tắt được bà hỏa đang cháy phừng phừng trong người sếp Lục thôi.
Cô chính là Bồ Tát sống, là người tốt nhất đời, cô…"
Anh ta vẫn đứng yên ở đó lải nhải không thôi, Cố Gia Ý cũng dừng chân đứng lại, mỉm cười. Mãi đến khi nghe được tiếng cửa thang máy đóng lại, cô mới cất bước chân đi, nụ cười trên mặt mỗi lúc một đậm.
***
Trong phòng phó giám đốc ở tầng 25, có một nam một nữ đứng bên trong. Người đàn ông điển trai, nho nhã, người phụ nữ thanh tú, sạch sẽ.
"Cho nên anh vì một chuyện cỏn con bé xíu này mà cãi nhau với Đơn Đan Đan hả?" Cố Gia Ý hơi nghiêng đầu nhìn sang Lục Hách Nam.
Lục Hách Nam nghe được câu hỏi này thì xoa mái tóc ngắn, mặt nhăn mày nhó, giọng điệu không kìm được mà mang theo chút ảo não: "Gia Ý, em nói anh làm sao mà nhịn được?"
Hóa ra người anh trai vẫn luôn bảo vệ cô trong ký ức cũng sẽ có một ngày như thế. Cố Gia Ý khẽ cười, sau khi thấy sắc mặt của anh ấy càng tệ hơn, cô đành thu nụ cười lại.
Lục Hách Nam là ai nào? Là con nuôi của mẹ cô, là anh trai nuôi của cô. Trong dòng họ nhà cô, Cố Gia Ý có vai vế nhỏ nhất, trên dưới lại chỉ có chị em gái, không có anh em trai. Cũng may mà mẹ cô đã sớm nhận anh ấy làm con nuôi, và cũng từ đây, Cố Gia Ý đã có một người anh trai, một người duy nhất. Lục Hách Nam trong trí nhớ của cô luôn yêu thương cô em gái không chung máu mủ này vô cùng, luôn đối xử với cô như hai anh em ruột, nâng niu, bảo vệ, chiều chuộng cô hết mực.
Khó trách chỉ cần thấy sắc mặt anh ấy không được tốt thì đám nhân viên trong công ty sẽ lập tức tìm cô tới dập lửa bởi vì một điều đơn giản mà ai cũng biết, Lục Hách Nam có thể giận dữ với mọi người ngoại trừ Cố Gia Ý.
"Em nói anh chứ, biết mình sai rồi thì liệu đường chạy đi tìm Đơn Đan Đan nhận sai đi đấy. Anh cũng biết tính khí cô ấy nóng nảy, hai người lại còn ầm ĩ đến thế, không giận mà được à? Vả lại, đàn ông tốt sẽ không hơn thua với phụ nữ, anh nhường cô ấy một tí thì đã làm sao?" Cố Gia Ý nghĩ kiểu gì cũng thấy buồn cười. Hồi trước không biết đầu cô nghĩ gì mà lại đi tác hợp cho anh trai thành đôi với bạn cùng phòng thời đại học của mình thế nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!