Khi Du Khâm đưa Mục An tới một căn nhà nhỏ số 90, giây phút mở cửa Mục An cảm thấy rất hoảng sợ. Căn nhà có diện tích
nhỏ, lại ấm áp, bên trong bài trí theo phong cách điền viên, hẳn là làm
theo ý cô trước khi mất trí nhớ, rèm cửa sổ khăn trải bàn và những vật
trang trí bằng vải khác đều có màu sáng, thoạt nhìn không gian nho nhỏ
tràn đầy không khí ấm cúng.
Vừa vào phòng, Du Khâm liền theo thói
quen lấy ra một đôi dép lê hình con khỉ ngộ nghĩnh màu hồng nhạt đưa cho Mục An. Mục An nhìn đôi dép màu hồng đó thì do dự nhưng cũng đổi lại,
khi cô trợn mắt nhìn Du Khâm xỏ chân vào đôi dép cùng kiểu màu xanh thì
khóe miệng nhịn không được khẽ mỉm cười.
Mục An sờ soạng mặt bàn, rất sạch sẽ.
Du Khâm ở sau lưng nhìn thấy động tác của cô, lập tức giải thích : « Sau
khi về nước anh vẫn ở đây, có người giúp việc theo giờ tới quét tước. »
Mục An nhìn sô
-pha và thảm trải sàn, dường như đều theo phong cách cô
thích, khi ngang qua phòng bếp cô ló đầu nhìn vào, bên trong có đủ các
đồ dùng và gia vị làm bếp.
Du Khâm dựa lên tường, nghiễm nhiên đảm
nhiệm vai trò một người hướng dẫn : « Chúng ta trước đây thường xuyên
nấu ăn ở nhà, một người xem sách dạy nấu ăn một người làm. »
Mục An
quay đầu lại nhìn anh, Du Khâm cười : « Em không biết nấu ăn, anh cũng
không, chúng ta làm xong đều đưa người kia thử trước, ai nấu không được
sẽ phải rửa bát. »
Mục An vừa lắng tai nghe anh nói vừa hình dung tình huống lúc ấy, nét mặt vô thức nhu hòa hơn.
Đi tới phòng ngủ, nhìn chiếc giường king
-size kia Mục An không hiểu sao
cảm thấy mặt nóng lên, Cô ngượng ngùng chuyển tầm mắt. Nhìn thấy trên
tường là tấm ảnh chụp khổ lớn cô liền ngây ngẩn cả người, trong ảnh là
một người con trai và một người con gái vừa nhìn đã biết đó là cô và Du
Khâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!