Moon_xinh
Bởi vì vụ án liên quan đến vấn đề nhạy cảm nên không công khai thẩm vấn.
Căn cứ vào quy định pháp luật, nếu bệnh nhân tâm thần không thể nhận rõ
hoặc vào thời điểm giết người không thể khống chế hành vi của mình thì
thông qua quá trình giám định sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Nếu như giám định phát hiện trong quá trình giết người, tinh thần bệnh
nhân vẫn trong trạng thái bình thường thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình
sự với tội danh cố ý giết người.
Việc giám định có bệnh hay không nhất định phải do bệnh viện thuộc cơ quan nhà nước cấp tỉnh chỉ định.
Ngày thẩm phán tuyên bố kết quả, Du Khâm không vào trong mà ngồi chờ bên
ngoài viện. Cho dù biết rõ kết quả sẽ không ngoài dự đoán, anh vẫn lo
lắng, không dám đối mặt. Nhiều người nhanh chóng đi ra, không nhìn thấy
Mục An nhưng thấy Chung Việt khóc vì quá vui mừng, trái tim bị treo
ngược của Du Khâm cũng được buông lỏng. Chung Việt tất nhiên là rất kích động, ôm chầm lấy Du Khâm.
Nhìn qua vai Chung Việt, Du Khâm thấy Mục An đứng ở bậc thềm trên cao đang nhìn mình cười, nụ cười tươi đẹp, kiều diễm giống như lần đầu gặp nhau. Trời đầu đông, ánh nắng ôn hoà chiếu
lên người cô, toàn thân cô như khoác một lớp áo ngoài vàng ánh. Sắc mặt
cô hơi tái, môi nhìn như thiếu máu. Khoảng cách xa là vậy, bậc thềm cao
là vậy, nhưng Du Khâm lại nhìn thấy rõ ràng, cô đang dùng môi, ẩn ngữ
nói với anh: "Em nhớ anh."
Từng bước lên bậc thềm, hai người lại gian nan đi về phía nhau, lúc anh hướng bàn tay anh về phía cô, cả người Mục An đổ nhào vào anh. Trên bậc thềm, hai người ôm chặt nhau như muốn đem
người kia sáp nhập vào thân thể mình. Đoàn người dưới bậc thềm đều yên
lặng nhìn họ và mỉm cười.
Mục An chỉ biết dùng toàn lực ôm chặt anh,
tất cả tình cảm đều biến thành nước mắt, không cất nên lời. Con đường
này đã đi bao lâu, lạc lối bao xa, chỉ có anh và cô biết, thiếu một chút nữa họ đã thực sự bỏ lỡ nhau.
Mục An dụi mặt vào chiếc cổ ấm áp của
anh, nhẹ nhàng dụi qua dụi lại, để lại một mảnh ẩm ướt. Có một người đàn ông yêu cô hơn sinh mạng như vậy, cuộc đời này với cô đã đủ lắm rồi.
Cảm giác được vai cô hơi run rẩy, Du Khâm khẽ khàng hôn lên tóc cô: "Mục An, anh 22 tuổi rồi."
Mục An sửng sốt nửa giây mới hiểu ý tứ của anh, nụ cười vừa mới nở đã cứng
lại trên môi, mặt vẫn chôn trong ngực anh, cô không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!