Moon_xinh
Phong Ca
Khóe mắt Mục An giật giật, tên
tiểu quỷ trước mặt vẫn bày ra một bộ dáng không nghiêm túc, thật đáng
đánh đòn. Mục An cố nhẫn nại đến lần thứ n, điều chỉnh nét mặt nhìn cậu
ta: "Ysw cậu là… muốn tôi dạy bổ túc tiếng Trung cho cậu?"
"Cô giáo,
cô không phải tốt nghiệp đại học khoa tiếng trung sao? Vì sao tôi nói
đơn giản vậy mà cô nghe cũng không hiểu?" Vẻ mặt Du Khâm xem thường nhìn cô.
Mục An nghiến răng, thật muốn bổ nhào vào tên tiểu bạch kiểm
chói mắt kia mà cắn cho cậu ta một phát, lời nói sắc bén châm chích thế
sao có thể là của một tiểu quỷ chưa đến 18 tuổi được chứ?
Mục An cười gượng hai tiếng: "Thật ngại quá, chị không thiếu tiền, không
-làm
-thêm." Vừa dứt lời đã bị chủ nhiệm không khách khí đánh cho một cái vào gáy,
kêu lên một tiếng, Du Khâm đứng cạnh Triệu Chấn Minh không tỏ thái độ
gì.
Mục An giận mà không dám nói, chỉ trừng mắt nhìn chủ nhiệm, chủ
nhiệm không buồn để ý mà quay sang cười cười với Triệu Chấn Minh, lại
quay về Mục An, thấp giọng nói: "Đây là cháu trai của chủ tịch hội đồng
quản trị trường, cô có phải muốn mất việc luôn không?"
Mục An nhìn
khuôn mặt mẹ kế vạn năm không thay đổi của chủ nhiệm, bĩu môi. Muốn cô
sợ à? còn kém lắm. Cho dù có đắc tội với ai, cô cũng tuyệt đối tin tưởng cha mẹ cô có năng lực giải quyết thay cô. Có điều, Mục An thực sự không muốn lúc nào cũng dựa vào thân phận đặc thù của Mục Vĩ Hào và Chung
Việt, vì thế nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Quay đầu
liếc nhìn tên tiểu quỷ đang nhàn nhã ngồi trên sô
-pha, dáng vẻ như đang
xem kịch vui, đúng là đáng đánh đòn… Mục An lém lỉnh híp mí mắt, quay
lại nhìn chủ nhiệm cười tươi: "Được thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!